Chấp Niệm Khó Tan - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:43:03
Lượt xem: 927
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Dụ Sinh:
【Hỏi anh ta muốn làm gì.】
Tôi lại phải dịch:
“Anh muốn Trần Dụ Sinh giúp gì?”
Cố Dư Sinh mím môi, cuối cùng cũng nói vào chuyện chính:
“Công ty tôi gặp chút sự cố. Tôi không xử lý được. Trần Dụ Sinh, giúp tôi một tay.”
Tôi sững sờ:
“Anh ấy mà tính tuổi cũng là cụ tổ của cụ tổ nhà anh mà. Công ty anh là công nghệ hiện đại, tìm anh ấy giúp kiểu gì?!”
Cố Dư Sinh nhếch môi, khẽ hừ một tiếng:
“Công ty này là do anh ấy lập ra. Cô nghĩ anh ấy không biết xử lý chắc?”
Tôi lại sững sờ lần nữa.
Trên đường quay lại công ty, Cố Dư Sinh bắt đầu kể lể hết ân oán tình thù giữa anh ta và Trần Dụ Sinh.
Thật ra, ban đầu anh ta cũng rất thích Trần Dụ Sinh.
Gia cảnh nhà họ Cố không tệ, nhưng từ nhỏ Cố Dư Sinh đã thể chất yếu ớt, thuốc thang vô hiệu.
Năm mười hai tuổi, cha anh ta mời đạo sĩ về bày trận pháp.
Sau đó, anh ta liền gặp được Trần Dụ Sinh.
Ban đầu, anh ta còn nhìn thấy được làn sương đen của Trần Dụ Sinh.
“Anh ta mượn thân thể tôi, ngày đêm đọc sách, đọc đến mức tôi đau đầu như búa bổ, trong khi tôi từ bé đã ghét học!”
“Thế cũng còn đỡ, anh ta dùng danh nghĩa tôi lập công ty, xong còn bắt tôi ngày nào cũng đi làm!”
“Nhà tôi có thiếu tiền đâu! Không kinh doanh tôi cũng sống sung sướng cả đời! Tại sao tôi phải chịu khổ đi làm công sở mỗi ngày?!”
Tôi nhìn sang Cố Dư Sinh đang thao thao bất tuyệt anh ta như thể cuối cùng cũng tìm được nơi trút bầu tâm sự.
Nói một hơi không ngừng nghỉ.
Rõ ràng, chuyện Trần Dụ Sinh "mượn xác làm người", anh ta đã giấu trong lòng nhiều năm rồi.
“Bạn bè tôi ai cũng nghĩ tôi bị đa nhân cách. Lúc thì như tổng tài cấm dục, lúc thì như thằng ngốc lười biếng. Tôi không chịu nổi nữa!”
Tôi dựa sát vào làn sương đen bên cạnh, nghiêng đầu hỏi:
“Rồi sao?”
…
Cố Dư Sinh lặng thinh một lúc.
Sau đó, anh ta nhỏ giọng nói xin lỗi:
“…Cho nên tôi mới tìm đạo sĩ, đem anh ta phong ấn lại.”
“Tất nhiên… tôi cũng bị quả báo. Mất anh ta rồi, sức khỏe tôi xuống dốc luôn. Nằm viện nửa năm trời, suýt nữa là đi đời.”
Tôi: “…!”
Bảo sao lúc trong viện anh ta hoảng loạn như vậy, sợ Trần Dụ Sinh tìm đến g.i.ế.c mình.
Mà Trần Dụ Sinh nói anh ta không nghe lời, có lẽ chính là… không chịu học hành, không chịu đi làm.
Thật ra, Trần Dụ Sinh rất cổ hủ và cố chấp.
Tôi quay sang hỏi anh:
“Anh thích đọc sách thì đọc thôi, lập công ty làm gì cho khổ?”
Làn sương đen ngưng tụ lại, hiện mấy dòng chữ:
【Bây giờ là xã hội pháp trị.】
【Nhà họ Trần đông người quá, tôi g.i.ế.c không hết.】
【Tôi muốn dùng thương trường… để diệt họ.】
Đỉnh thật.
Tôi giơ ngón tay cái
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chap-niem-kho-tan/chuong-6.html.]
"Thương chiến"?
Cách này tôi đúng là chưa từng nghĩ tới.
Nhà họ Trần hưởng phúc suốt cả trăm năm, con cháu đông đúc, nối nhau mà giàu có.
Nói họ hoàn toàn vô tội thì cũng không hẳn dù gì cũng là con cháu nhà họ Trần, đã ăn sung mặc sướng nhờ vận mệnh cướp được từ anh ấy.
Bảo đáng c.h.ế.t thì không đến mức, nhưng để yên thì cũng không cam tâm.
Vậy nên… dùng thương trường để đánh sập cả nhà họ Trần, thật sự là nước đi quá đẹp.
Chỉ tiếc một điều Cố Dư Sinh không hợp tác.
Nhưng rồi… cuối cùng họ đạt được thỏa thuận.
Trần Dụ Sinh tiếp quản công ty, dùng thân xác và tài sản của Cố Dư Sinh, tuyên chiến với nhà họ Trần trên thương trường.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Còn tôi thì đảm nhiệm hậu cần.
Thỉnh thoảng đút bánh quy cho Trần Dụ Sinh lúc anh làm việc đến quay cuồng.
Anh chẳng thích ăn gì khác, chỉ mê cái loại bánh quy sữa vị truyền thống.
Lúc ăn, nếu môi chạm phải ngón tay tôi, anh còn ngượng đến mức hai má đỏ bừng, trông cực kỳ dễ thương.
Về phần "thương chiến"?
Thật ra chỉ là Trần Dụ Sinh nghiền nát một chiều.
Trước đây khi còn chiếm cơ thể Cố Dư Sinh, anh đã làm công ty này lớn mạnh vô cùng.
Muốn xử lý nhà họ Trần chẳng khác gì trở bàn tay.
Mỗi lần như vậy, oán khí quanh anh lại vơi đi một chút.
Một hôm, người nhà họ Trần quỳ rạp trước cửa văn phòng, vừa khóc vừa van xin:
“Cố tổng, không biết nhà tôi đã làm gì khiến ngài phật ý… Ngài cứ nói thẳng, chúng tôi sẽ thay đổi, nhất định thay đổi!”
Trần Dụ Sinh đứng trong văn phòng, nhìn đám người đang quỳ trước mặt, giọng bình thản:
“Muộn rồi. Không còn cơ hội nữa.”
Tiếng gào khóc mỗi lúc một lớn, cuối cùng tất cả bị bảo vệ kéo đi, kẻ thì gào, kẻ thì bò lết, loạn cả sảnh.
Nhà họ Trần đã hưởng thụ phúc phận không thuộc về họ quá lâu.
Những tài sản hào nhoáng đó, đều là m.á.u của Trần Dụ Sinh.
Dù vậy, anh không tuyệt đường sống của họ.
Anh nói:
“Tôi sẽ không làm khó họ nữa.Từ giờ về sau, nếu họ tự mình gây dựng lại được cơ đồ,thì đó là năng lực của họ.”
Tôi đưa tay xoa nhẹ gò má anh.
Một người tốt như vậy… vậy mà lại bị ép đến mức trở thành lệ quỷ.
Sau khi Trần Dụ Sinh hoàn thành việc thanh lý môn hộ thì đến lượt tôi bắt đầu bận rộn.
Tôi báo cảnh sát tố cáo lão đạo sĩ vì không có căn cước, còn tố cả Trần Tam Kim và hắn đồng mưu sát hại nhiều người.
Trong xã hội hiện đại với mạng lưới công nghệ giám sát như thiên la địa võng, lão đạo sĩ chẳng có đường nào trốn thoát.
Hắn bị bắt vào tù, chờ ngày xét xử.
Về phần Trần Tam Kim, vừa ra viện chưa được mấy ngày, đã phải soạn hành lý nhập trại giam
Sau khi giải quyết xong hai kẻ đầu sỏ, tôi đưa Trần Dụ Sinh quay lại ngọn núi năm xưa.
Anh trả lại thân xác cho Cố Dư Sinh, oán khí quanh người đã mờ đến mức gần như trong suốt.
Cố Dư Sinh thở không ra hơi khi trèo đến đỉnh núi, hổn hển kêu trời:
“Chôn… kiểu gì mà chôn sâu vậy trời?!”
Tôi làm ra vẻ nhẹ nhàng:
“Thì tại họ sợ anh ấy bò ra báo thù mà, nên chôn càng sâu càng yên tâm.”
Đội đào mộ làm việc suốt ba ngày ba đêm.