Chạm Gió Nhớ Người - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-29 07:50:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ký ức vốn dĩ là thứ không thể chôn giấu, cũng chẳng thể vứt bỏ chỉ bằng vài lần ngoảnh mặt quay lưng. Nó không nằm trong tủ, không cất gọn được vào một hộp kín đáo nào, mà len lỏi, trú ngụ trong từng hơi thở, từng ánh mắt, từng khoảng lặng giữa cuộc sống thường nhật. Có những điều đã không còn cần nữa, nhưng ta cũng không thể thẳng tay bỏ đi. Thay vào đó, chỉ biết ôm lấy, giữ chặt trong lòng như một vết sẹo – không đau khi chạm vào, nhưng âm ỉ nhức nhối khi trời trở gió.
Lâm An vuốt nhẹ mái tóc mềm của Tiểu Thanh, những ngón tay khẽ chạm qua từng sợi như muốn xoa dịu cả những vết thương cũ trong lòng mình. Nhóc con đã ngủ say, hơi thở đều đều, ấm áp áp vào lòng cậu như một chú mèo nhỏ. Lâm An ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ – nơi bầu trời đêm phủ một màu đen đặc quánh, không trăng, không sao, thậm chí chẳng có nổi một ánh đèn lẻ loi từ những căn hộ đối diện.
Một đêm lạnh lẽo. Một đêm mà mọi thứ ngoài kia như đang rơi rụng – kể cả ánh sáng.
Tien
Trong không gian vắng lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi đều trên mái hiên và tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ. Mưa không lớn, nhưng lại dai dẳng như một tiếng thở dài kéo dài vô tận của thế giới. Hơi lạnh len qua từng kẽ hở, thấm dần vào làn da, khiến người ngồi bên trong phòng cũng cảm thấy rét buốt tận xương.
Lâm An ngồi đó – trong căn phòng tắt hết đèn, để bóng tối bao bọc lấy mình như một tấm chăn rách rưới của ký ức. Cậu muốn nghĩ lại mọi chuyện. Muốn gom góp từng mảnh vụn rời rạc của năm tháng cũ. Nhưng kỳ lạ thay, đầu óc lại trống rỗng, mờ mịt như màn đêm ngoài khung cửa. Cậu không thể suy nghĩ rõ ràng, không thể xâu chuỗi một hồi ức trọn vẹn. Chỉ còn lại cảm giác… lặng lẽ dâng lên trong lồng ngực, như khói sương lùa vào lồng ngực, vấn vít mãi chẳng chịu tan đi.
Là Trình Giang.
Tên người ấy như một nhịp đập lỗi trong trái tim cậu. Là cái tên, dù cậu có cố gắng chôn vùi bao nhiêu lần, nó vẫn kiên quyết trở về, quấn lấy cậu mỗi khi đêm xuống.
Cùng một thành phố, cùng một quốc gia, nhưng lại là hai thế giới khác biệt. Người kia là một nhân vật nổi tiếng – xuất hiện đều đặn trên những mặt báo sáng bóng, trên các chương trình thời sự, thậm chí trong cả những câu chuyện trà dư tửu hậu của đồng nghiệp quanh cậu. Muốn không nhìn thấy anh ta, đôi khi lại trở thành điều "bất bình thường".
Thế nhưng, dù cho tất cả mọi người đều nói về anh, Lâm An vẫn không muốn nhìn thấy anh. Không muốn nghe, không muốn nhớ, không muốn đối mặt.
Nhưng ký ức là thứ tàn nhẫn nhất trần gian.
Cậu còn nhớ rõ cái ngày mình rời khỏi nhà – cầm theo một chiếc ba-lô cũ bạc màu, bên trong chỉ vỏn vẹn vài bộ quần áo và ít đồ dùng cá nhân sơ sài. Đó là tất cả những gì mà cha mẹ cho phép mang đi, như một kiểu đuổi đi không lời tiễn biệt. Khi đứng trước ngôi nhà đã gắn bó mười sáu năm cuộc đời, đối diện với ánh mắt câm lặng của cha mẹ, cậu đã cúi đầu thật lâu. Đến tận khi nước mắt chảy đầy hai má… cậu vẫn không nói một lời nào.
Rồi, cậu quay lưng chạy về phía Trình Giang.
Không có xe, không có tiền, không có phương hướng. Cậu chỉ đi – cứ đi mãi – cho đến khi bàn chân tứa máu, đôi tay lạnh toát. Và cuối cùng là bệnh viện. Nơi anh đang nằm đó, nhợt nhạt, truyền nước, một mình trong phòng bệnh trắng xoá.
Nhìn thấy anh, cậu không thể kìm lòng. Cậu nhào đến ôm anh, khóc nức nở như một đứa trẻ đánh mất cả thế giới. Trình Giang, với bàn tay run nhẹ, đưa lên vuốt tóc cậu, ánh mắt dịu dàng mà ướt át. Giọng anh khàn đặc vì sốt cao, nhưng vẫn chậm rãi như tiếng ru trầm ấm:
Anh xin lỗi… vì để em một mình chống chọi.
- Anh sẽ bảo vệ em. Từ giờ về sau, anh sẽ không để em chịu khổ nữa.
- Anh yêu em, Lâm An.
Chỉ mấy câu ấy thôi, đã khiến Lâm An lúc ấy tin tưởng đến mức sẵn sàng đánh đổi cả tương lai.
Chỉ là, tình yêu hoang dại ấy, cuối cùng vẫn hóa bi ai.
Thì ra, cả yêu thương cũng có thể diễn tròn vai.
Lâm An khẽ nhắm mắt, như muốn trốn khỏi dòng ký ức đang dâng trào. Cậu khe khẽ ngân nga một bài hát. Giai điệu cũ kỹ, đơn sơ, tưởng chừng đã ngủ yên trong một ngăn kéo thời gian, nay lại ùa về như thủy triều dâng. Cho đến khi cậu nhận ra — đó là bài hát anh thích nhất.
Một bài ca từng phát đi phát lại không biết bao nhiêu lần trong căn hộ nhỏ – nơi từng là “tổ ấm” của hai người. Ngày ấy, sáng nào cũng có nhạc, chiều nào cũng có tiếng cười, tối nào cũng có tiếng thì thầm nói yêu nhau…
Vậy mà giờ đây, ngồi trong căn phòng vắng lặng, nghe lại giai điệu ấy, Lâm An chỉ biết cười khẽ, một tiếng cười nghẹn đắng.
Cậu cười cho sự quen thuộc. Cười cho trái tim mình vẫn còn đau. Cười cho bài hát ấy – từng là sự sống, nay lại là nỗi ám ảnh.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi không dứt. Âm thanh nhỏ giọt ấy hòa cùng âm nhạc, len lỏi vào từng góc khuất trong tâm hồn cậu.
Rượu nồng nàn say người…
Tình dịu dàng say lòng…
Lâm An đến nơi thì bữa tiệc đã sôi nổi từ lâu. Ánh đèn pha lê treo lơ lửng giữa trần phản chiếu sắc rượu trong ly, vang lên tiếng cười nói giao thoa như gợn sóng lan khắp khán phòng. Cậu cố ý đến trễ. Không phải vì lười biếng hay bận bịu, mà là để tránh những cái bắt tay hời hợt, những lời chào hỏi khuôn mẫu và cả ánh mắt soi mói không cần thiết. Cậu chỉ hứa sẽ có mặt—một lời hứa tối giản, không hẹn giờ, không thời lượng. Cũng giống như mối quan hệ mà cậu từng có với người ấy, không bắt đầu rõ ràng, cũng chẳng kết thúc minh bạch.
Không khoác lên mình bộ vest bóng bẩy như bao người, Lâm An chọn một bộ sơ mi trắng đã ủi phẳng, đơn giản mà gọn gàng. Quần âu tối màu, chiếc thắt lưng không mới nhưng tinh tươm. Đôi giày đen đã theo cậu suốt nhiều mùa, đế có phần mòn nhưng vẫn đủ khiến từng bước chân trầm tĩnh, chững chạc. Cậu không cần phải tỏa sáng, không cần phải trở thành tiêu điểm. Chỉ cần không lạc lõng—là đủ.
Lặng lẽ bước vào, ánh mắt cậu đảo qua từng bàn tiệc đang rôm rả nói cười. Bàn tay vô thức siết nhẹ lấy điện thoại, như thể bên trong đó chứa cả thế giới giúp cậu trụ vững trước đám đông. Cuối cùng, ánh nhìn dừng lại ở một chiếc bàn khuất phía cuối sảnh. Xa hẳn tiếng cười ồn ã, xa cả những ly rượu đã chạm đến men say. Cậu đang định tiến về phía đó thì trong khoảnh khắc, ánh mắt lướt qua một dáng hình quen thuộc—người ấy đang ngồi nơi bàn tiệc bên kia, giữa những gương mặt cười nói rôm rả.
Ly vang đỏ trong tay người ấy khẽ nghiêng, ánh rượu óng ánh dưới ngọn đèn như m.á.u chảy lặng lẽ. Lâm An khựng lại trong một thoáng, mày khẽ nhíu, trái tim như vừa va phải một chiếc gai bén nhọn. Người ấy, Trình Giang, vẫn luôn như vậy—bình thản và ung dung, khiến người đối diện phải tự hỏi chính mình đã yêu đến bao nhiêu để khổ đến nhường nào.
Cậu ngồi xuống bàn trống, ánh mắt khẽ cúi. Dạ dày rỗng từ buổi trưa khiến lòng n.g.ự.c có chút co rút, nhưng nhìn bàn thức ăn trước mặt lại không thể động đũa. Trong đầu là hình ảnh Tiểu Thanh đang ngủ ngoan trong căn phòng nhỏ, đôi môi chúm chím hé ra khi mơ điều gì đó. Cậu không nỡ để thằng bé ở nhà một mình quá lâu… nó còn quá nhỏ, quá đơn độc, còn thế giới này thì quá rộng, quá lạnh.
Một giọng nói cất lên phía sau:
- Tiểu Lâm đến rồi à? Qua bàn kia kính rượu Trình tổng đi. Đến trễ là phải chịu phạt nhé!
Âm thanh ấy nghe như một cú đập nhẹ vào tâm hồn Lâm An. Cậu mỉm cười gượng, đứng dậy cầm ly lên theo người kia. Là nhân viên, là người nhỏ bé, là người đã rời đi, cậu có tư cách gì để từ chối?
Khoảng cách từ bàn này đến bàn kia chỉ mười mấy bước chân, nhưng mỗi bước là một nhịp tim dội ngược. Từng bước, như đang đi vào hoài niệm. Gần đến nơi, cậu ngửi thấy mùi hương ấy—mùi nước hoa quen thuộc vương trên cổ áo người kia. Dịu dàng, nhưng lạnh lùng. Cậu đứng trước Trình Giang, khẽ cúi đầu, nâng ly lên, giọng nói ôn hòa nhưng xa cách:
- Tôi xin phép kính ngài một ly. Cảm ơn ngài đã dành thời gian đến dự tiệc.
Trình Giang im lặng trong mấy giây ngắn ngủi, nhưng trong mắt anh lại như có cả mùa đông đang chậm rãi trôi qua. Cái nhìn của anh chẳng hề lạnh lùng như lời cậu, mà thẳm sâu, đau đáu, như thể muốn tìm thấy trong đôi mắt kia điều gì đã đánh mất.
Anh không nói gì, chỉ cụng nhẹ ly rồi uống cạn. Hành động ấy đơn giản, nhưng lại như một vết rạch dài trong lòng Lâm An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cham-gio-nho-nguoi/chuong-5.html.]
Ly rượu trên tay cậu vẫn đầy. Vị cồn trong thứ nước đỏ ấy luôn khiến dạ dày cậu cồn cào, từng lần uống là từng lần say chẳng biết lối về. Nhưng cậu hiểu, nếu không uống, sẽ là bất kính. Là tự mình đẩy mình vào khoảng cách thêm một lần nữa.
Ngay khi cậu đang định nhấp môi, một bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên tay cậu. Lâm An thoáng giật mình, suýt đánh rơi ly. Bàn tay ấy, bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng thay đổi—ấm, dịu, và đủ khiến cậu nghẹt thở.
Trình Giang nhẹ nhàng lấy ly rượu từ tay cậu, đưa lên miệng uống cạn. Hành động ấy không lời, nhưng cậu lại nghe được một lời thì thầm rất gần bên tai, hơi thở hòa lẫn mùi rượu thơm nồng, mang theo chút ma mị:
- Cảm ơn em, đã nể mặt.
Âm thanh xung quanh bỗng chốc mờ đi. Tiếng người cười đùa, tiếng nhạc nền nhẹ nhàng… tất cả như đang trôi tuột khỏi thực tại. Chỉ còn lại mùi rượu, và anh—hũ mật từng khiến cậu chìm đắm không đường quay lại.
Lâm An khẽ cười, nụ cười mỏng manh đến độ chẳng ai phân biệt được đó là cảm ơn hay chua chát. Cậu vừa quay đi thì một chiếc ghế được kê thêm cạnh anh.
- Em ngồi đi.
Giọng nói của anh trầm trầm, không nhanh không chậm, như thể chẳng có gì ngoài một lời mời lịch sự. Nhưng Lâm An hiểu, nếu không ngồi xuống, lòng cậu sẽ mãi mãi không yên. Cậu mím môi, lặng lẽ kéo ghế, ngồi xuống như thể ngồi vào quá khứ—nơi mọi chuyện đã quá muộn để làm lại, nhưng vẫn còn nguyên vẹn để nhức nhối.
Bữa tiệc rồi cũng tàn, như bao lần trước đó. Nhưng trong tâm trí Lâm An, đêm nay còn động lại nụ cười nhạt của Trình Giang, và cái nhíu mày rất khẽ—cơn đau âm ỉ trong dạ dày mà anh luôn giấu, như cách anh giấu đi những điều chưa từng nói.
Trình Giang không mấy bận tâm đến những câu hỏi xã giao hay lời mời rượu đầy ẩn ý từ các vị lãnh đạo quyền thế quanh bàn tiệc xa hoa. Âm thanh cười nói râm ran, ánh đèn chói lòa phản chiếu lên những ly rượu pha lê, nhưng tất cả trong mắt anh chỉ như một bức tranh bị xé toạc, mờ nhòe và không có trọng tâm. Mọi sự chú ý của anh, mọi suy nghĩ đang cuộn xoáy trong đầu anh… đều dồn hết về phía người con trai đang ngồi lặng lẽ kế bên.
Cậu ấy... vẫn như vậy, nhưng cũng hoàn toàn không giống như trước nữa. Đôi mắt từng sáng lấp lánh ấy giờ đây lại phủ một màn sương lặng lẽ, nhìn anh như nhìn một người xa lạ. Không còn là ánh nhìn mềm mại chứa đầy tin tưởng, mà là một lớp băng mỏng rạn nứt, sắc lạnh và phòng bị. Cậu đề phòng anh đến vậy sao? Anh bỗng thấy mình nhỏ bé và đơn độc vô cùng trong thế giới có đầy ánh đèn và tiếng cười này. Nếu cậu thực sự cảnh giác như thế, vậy thì… anh còn là gì trong cuộc đời cậu?
Trên bàn là những món ăn được chuẩn bị cầu kỳ, từng đĩa sơn hào hải vị được bày biện như một bức tranh. Nhưng ánh mắt Trình Giang chỉ dừng lại trên chiếc dĩa trước mặt cậu. Trong ký ức, mỗi bữa ăn đều là một nghi thức riêng giữa hai người. Cậu có thói quen rất trẻ con – nhảy phốc lên ghế ngồi, đôi chân đong đưa nhẹ, ánh mắt chờ đợi, chẳng hề đụng đũa cho đến khi anh gắp miếng đầu tiên đặt vào chén. Cậu không hề nói, nhưng luôn chờ đợi. Và anh thì đã quen với điều đó – quen với việc tự tay nấu ăn, quen với việc dọn ra từng chén từng đũa, ngồi xuống bên cậu như thể đó là nghi thức thiêng liêng duy nhất giữ họ gần nhau.
Cậu ăn uống từ tốn, luôn nhẹ nhàng, nhưng cố chấp một cách âm thầm – chưa từng đụng đến món gì cậu không thích. Những lúc như vậy, Trình Giang luôn làm một việc ngốc nghếch – gắp hết mọi món ăn trên bàn, để đầy đĩa của cậu, ép cậu nếm từng chút một. Và rồi, cậu sẽ gắp trả anh một miếng, gượng ép nuốt xuống phần mình ghét nhất, ánh mắt lặng lẽ nhưng đầy ngạo nghễ. Đó là trò chơi của hai người, không ai nói ra, nhưng mỗi bên đều ngầm hiểu… là yêu.
Hôm nay, dĩa của cậu vẫn đầy. Cậu không hề động đũa, cũng chẳng biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng Trình Giang, như một con rối bị kéo bởi thói quen, đã vô thức gắp đầy cho cậu mất rồi. Đến khi nhận ra, anh bắt gặp ánh mắt dò xét của Lâm An. Giây phút đó, tim anh hụt hẫng một nhịp, như ai đó vừa rút đi chỗ dựa duy nhất. Anh quay đầu đi, lúng túng như một chàng trai trẻ lần đầu biết yêu. Nhưng thức ăn trên đĩa cậu cũng đã vơi đi một chút… anh khẽ thở ra. Có lẽ vậy là đủ rồi.
Trình Giang chợt nhận ra mình đã trở lại cảm giác của những ngày đầu – thận trọng, dè dặt, chỉ sợ một ánh nhìn không hài lòng của người kia. Cảm xúc đó quá đỗi quen thuộc nhưng cũng quá xa xôi. Bởi người con trai đang ngồi cạnh anh đây, đã không còn thuộc về anh nữa. Cậu đã có một gia đình, một cuộc sống mới mà anh không còn được bước chân vào.
Một cơn co thắt nhẹ nơi dạ dày khiến anh hơi cau mày. Loại rượu lỏng lỏng này, bình thường anh uống không sao, nhưng hôm nay lại cảm thấy như bị axit gặm mòn bên trong. Anh bật cười, nụ cười khổ sở trôi qua khóe môi. Là do áp lực chăng? Nhưng trên đời này, còn ai có thể tạo áp lực cho anh ngoài người đang ngồi cách anh chưa đến nửa cánh tay?
Không gian xung quanh ồn ào, đèn vàng lấp lánh, tiếng nhạc du dương từ dàn nhạc sống khiến bữa tiệc như một vở kịch không điểm dừng. Nhưng trong mắt anh, chỉ có hình ảnh Lâm An ngồi bất động, ánh sáng đèn chiếu lên mái tóc cậu, tạo nên thứ ánh sáng mềm mại tựa khói sương. Đôi lúc, anh chỉ muốn cúi xuống, chạm khẽ vào đôi môi ấy như năm nào – để biết cậu vẫn còn thật, vẫn còn đang ngồi đây. Nhưng rồi lý trí kéo anh lùi lại, men say trong anh cũng chẳng còn đủ để che giấu thực tế.
Người đã khác rồi.
Người vẫn ở gần trong gang tấc, nhưng trái tim lại xa như chạm mãi cũng không tới. Mọi nỗi nhớ đều trở thành những cơn sóng ngầm, từng đợt vỗ vào lồng n.g.ự.c khiến anh nghẹt thở. Gần đến mức nghe được hơi thở của nhau, nhưng chẳng còn tư cách để gọi tên nhau như xưa.
Linda là người phá tan mạch hoài niệm ấy. Cô nghiêng người sát lại, giọng nói mềm như nhung gấm, đong đưa đầy ẩn ý. Trình Giang quay đầu theo phản xạ, nhưng mắt lại chạm đúng vào ánh nhìn của Lâm An. Một chút hoảng loạn hiện lên trong anh – nếu cậu hiểu lầm thì sao? Nhưng nếu cậu chẳng thèm quan tâm thì… còn đau hơn gấp bội.
Anh khẽ cau mày, ánh mắt tối sầm lại. Linda như hiểu điều gì đó liền rút lui, nụ cười tắt trên môi. Nhưng trái với tưởng tượng của anh, Lâm An thậm chí không hề nhìn lâu. Cậu quay mặt đi, định đứng dậy. Không lẽ chỉ ngồi cùng không gian với anh thôi đã khiến cậu khó chịu đến thế?
“Từ bao giờ… em lại trở nên như vậy?”
Tiếng lòng anh như vọng vào khoảng không tối mờ dưới ánh đèn điện dịu nhẹ. Anh không rời đi, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh cậu, nghe tiếng gió lùa khe khẽ qua khe cửa. Lâm An ngồi rất lâu, như đang chìm trong thế giới riêng không ai có thể chen vào. Có rất nhiều điều anh muốn hỏi, rất nhiều câu muốn thốt ra, nhưng rồi lại ngậm lại, vì anh biết… không còn lí do gì để hỏi nữa.
- Em… khỏe không?
Lâm An thoáng giật mình. Là bất ngờ? Là sợ hãi? Trình Giang chẳng rõ. Anh từng là người giỏi nhất trong việc nhìn người, đọc ý. Nhưng Lâm An – cậu mãi mãi là ngoại lệ. Tựa như một bài toán vô nghiệm, một quyển sách không chữ. Dù có phân tích bao nhiêu cũng không thể giải được.
Cậu chưa bao giờ mở lòng với anh, hoặc có lẽ… là anh chưa bao giờ thực sự bước vào thế giới nội tâm dịu dàng mà lạ lẫm của cậu. Một nơi mà mỗi cảm xúc đều được gói gọn, phong kín như thể sợ bị tổn thương. Và đáng tiếc thay, khi anh nhận ra điều đó, cậu đã không còn đứng ở vị trí cũ nữa rồi.
- Em ổn.
Lời đáp ngắn gọn như một nhát d.a.o lạnh. Anh muốn tin là thật, nhưng lại cảm thấy sau câu chữ kia là cả một vầng u uẩn. Cậu không nhìn anh. Ánh mắt cúi thấp, như chỉ đang nhìn sàn nhà dưới chân.
Anh không đợi thêm. Anh không cần lời nói. Chỉ cần nghe giọng cậu cũng đủ rồi. Dù là trong mơ.
- Không phải em nên ở nhà sao? Chồng em không đủ sức nuôi để em ra ngoài kiếm ăn thế này à?
Giọng anh bật ra, sắc như dao, cay nghiệt đến chính anh cũng không nhận ra. Lâm An khựng lại. Không phản ứng, không nổi giận, không trả lời. Nhưng anh thấy cậu khẽ dịch người… xa anh hơn một chút. Khoảng cách ấy như một cái bạt tai lặng lẽ.
Anh chợt thấy mình đáng ghét.
Muốn học theo những gã đàn ông tồi khác, cứ thế trêu đùa cậu, chọc cậu nổi giận để nhìn thấy phản ứng, còn hơn là cậu im lặng mãi mãi như vậy.
Anh tiến lại gần. Nhưng khi cậu động đậy, định đứng dậy, anh lại hơi mỉm cười – một nụ cười nửa bất lực, nửa đau lòng. Thì ra… có thể khiến cậu phản ứng, dù là giận dữ, vẫn tốt hơn là bị phớt lờ.
Cảm xúc đè nặng lên lồng n.g.ự.c anh, khiến anh khó thở. Khi Lâm An đứng dậy, anh cũng bật dậy theo, cầm lấy áo rồi vội vã đuổi theo. Anh không kiểm soát được lực tay, nắm lấy cổ tay cậu – nơi nhanh chóng ửng đỏ. Anh muốn xin lỗi, nhưng cảm giác áy náy còn chưa kịp trồi lên thì đã bị cái nhìn thờ ơ của cậu giội tắt. Cậu không nhìn anh. Cậu chỉ nhìn ra ngoài cửa, nhìn đồng hồ… rồi định bước đi.
Trình Giang siết chặt nắm tay, khóe môi cong lên một nụ cười chua chát.
Anh bước ra trước, đóng cửa xe, lên ghế lái.
" Đêm nay, em đừng hòng rời khỏi anh."