Cha Ta Là Vai Ác Diệt Thế, Mà Ta Mới Ba Tuổi Rưỡi - Chương 3.1
Cập nhật lúc: 2025-05-22 10:58:49
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Màn đêm buông xuống, thành Vân Châu bỗng nhiên nổi lên một trận mưa gió.
Là một đứa trẻ ngoan, phải ngủ đủ giấc mới có thể cao lớn, Diệp Thanh đã sớm bò lên giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu vùi vào trong đệm, ngáp vài cái rồi chìm vào giấc ngủ. Trong tiết trời se lạnh, thỉnh thoảng cậu đá chăn, nhưng chân lộ ra ngoài cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Bởi vì có bùa chú chống lạnh trên nóc nhà đã phát huy tác dụng.
Đang trong giấc ngủ say, đột nhiên, bảo bảo nghe thấy tiếng động, lập tức bừng tỉnh. Cậu chạy ra mở cửa, nhón mũi chân đẩy then cài, rồi phát hiện một nam tử trẻ tuổi đang nằm bên ngoài, toàn thân đầy thương tích. Nước mưa làm ướt mái tóc dài của đối phương, chiếc trường bào màu xanh lục cũng ướt đẫm, nhìn kỹ, trên áo choàng đều là máu! Khuôn mặt nam nhân ướt đẫm, lông mày đen nhánh, khiến tiểu bảo bảo sợ hãi, hoảng hốt che miệng nhỏ lại. Chân nhỏ run rẩy, co rụt lại, vì trên đất đều là máu!
Người bị thương, hóa ra chính là ca ca mà cậu gặp buổi chiều…
Dưới trời mưa lất phất, Lâu Khỉ Niên yếu ớt nói: "Cứu ta…"
Truyện được dịch bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Hắn xuất hiện trong hình ảnh cực kỳ chật vật, khổ sở, và trời mưa như trút nước này lại càng làm cho cảnh tượng thêm phần choáng ngợp.
Cùng lúc đó, từ giữa đôi mày của hắn toát ra một cổ yêu khí nhàn nhạt, khuôn mặt vốn tuyệt mỹ, quyến rũ không thể tả, giờ đây lại càng thêm khó mà kháng cự trước ma lực mãnh liệt.
Bất kể là ba tuổi hay tám mươi tuổi, ai cũng không thể nói “không” với mỹ nam này.
Tiểu bảo bảo nhìn thấy cảnh tượng ấy, không khỏi lòng dạ xót thương, lập tức lên tiếng trách móc: "Quá tàn nhẫn! Rốt cuộc là ai đã đánh đại ca ca thành như vậy?"
Không màng đến lời ngăn cản của Đường Hi, cậu bé vội vàng kéo đại yêu về nhà mình.
……
Thời gian quay lại nửa ngày.
Kiếm khí mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, cung điện Yêu tộc lung lay sắp đổ, con khổng tước có lông đuôi rực rỡ đang chạy trốn, một cổ Độ Kiếp kỳ ngưng tụ thành kiếm ý lấy tốc độ cực nhanh truy đuổi theo phía sau, phập một tiếng, âm thanh da tróc thịt bong, m.á.u đầy trời.
Khổng tước không dám dừng lại, bay thẳng về phía cung điện nguy nga. Hắn vừa bay, m.á.u vừa chảy ra không ngừng.
Trận chiến này động tĩnh quá lớn, ai không ngủ đều bị bừng tỉnh.
“Phụ thân cứu ta!” Một tiếng hót khàn khàn vang lên.
Lão khổng tước sống đến bốn vạn năm, vốn dĩ đang an tĩnh dưỡng sức trong cung điện Bạch Ngọc, nhưng vừa tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng cầu cứu vang lên. Lão hoảng hốt, vội vàng lao ra để cứu đứa con của mình. Sau khi vào đến đại điện, lão nhìn thấy con trai mình - người vốn dĩ luôn ung dung, đẹp đẽ và cao quý - nay lại trong tình trạng thảm hại, thân thể yếu ớt, khó khăn lắm mới duy trì được hình người. Chiếc trường bào trên người cũng bị rách nát, chẳng khác gì một mảnh vải tả tơi. Lão không dám tưởng tượng, nếu con trai hóa thành nguyên hình, sẽ thê thảm đến mức nào.
Trong yêu tộc, người tu luyện bí pháp rèn luyện thân thể luôn có sức mạnh cường hãn, trừ khi gặp phải thiên tai hoặc loạn kiếp, nếu không, làm sao có thể thảm hại đến thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cha-ta-la-vai-ac-diet-the-ma-ta-moi-ba-tuoi-ruoi/chuong-3-1.html.]
Lão khổng tước còn chưa kịp cảm thấy thương xót cho con trai, mắt lão liền co rụt lại, biểu lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Bởi vì, phía sau con trai lão có một người.
Một nam nhân mặc y phục bạch y, dung mạo thanh lãnh, cao khiết. Mặc dù vẻ ngoài tĩnh lặng như vậy, nhưng vài giọt m.á.u tươi lại b.ắ.n tung tóe lên chiếc bạch y, nổi bật giữa sắc trắng tinh khiết, khiến người ta không thể không chú ý. Người này, vài năm trước, vẫn là một tiên quân vô nhiễm phàm trần, nay lại là một Tu La vừa bước ra từ địa ngục. Mỗi bước đi của hắn đều nhẹ nhàng, nhưng lại tỏa ra một luồng hắc khí nặng nề, khí thế quanh người như thần như ma, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, trái tim không tự chủ được mà đập loạn nhịp.
Đôi mắt đen nhánh của nam nhân chăm chú nhìn lão khổng tước, m.á.u từ mũi kiếm không ngừng chảy xuống, sắc đỏ tươi tắn tương phản rõ rệt với bộ bạch y thanh khiết của hắn. Vẻ mặt của người này giống như một đồ tể đã gϊếŧ vô số sinh linh, khiến ai nhìn thấy cũng phải sợ đến mức hồn bay phách lạc, tiếng quỷ khóc sói gào như vang lên trong lòng.
Lão khổng tước chấn động, trong lòng hoảng hốt. Sao lại là Bùi Huyền!? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây!? Khuôn mặt lão lập tức tái nhợt, ba phần biến sắc.
Chỉ cần nhìn một cái, lão đã biết rõ, mình không phải đối thủ của hắn.
Chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Lão khổng tước run rẩy nói: “Bùi tiên quân, thủ hạ lưu tình, không biết tiên quân muốn gì, Vũ tộc nguyện cho ngài ra lệnh……” Lão không quan tâm Bùi Huyền muốn gì, chỉ cần đáp ứng trước đã, rồi tính tiếp. Trong giới tu chân, kẻ mạnh là chúa tể, sống qua mấy vạn năm, trải qua tam kiếp cửu kiếp, giờ lão chẳng ngại cúi đầu một chút. So với việc diệt tộc, bị hủy diệt thì còn tốt hơn nhiều. Lão cũng không biết nhi tử đã phạm phải tội gì, mà lại gặp phải họa này.
Lão khổng tước tuy tuổi tác đã lớn, nhưng thực tế hình người của lão chỉ là một vị trung niên với khuôn mặt nho nhã, giờ đây hai mắt đầm đìa nước mắt, thoạt nhìn có phần đáng thương. Nhưng ngay khi Bùi Huyền liếc qua, tất cả sự thương hại ấy như bị xóa nhòa.
Bùi Huyền chỉ nhìn lão một cách nhàn nhạt, tay nắm chặt lại, ngay lập tức, vòm cửa đại điện liền vỡ nát trong tiếng vang khô khốc.
Thanh âm lạnh lùng như băng từ miệng hắn thốt ra: “Xem ra ngươi thức thời.” Vừa dứt lời, tất cả sát khí từ trên người hắn lập tức tản đi, như thể một trận cuồng phong bỗng tan biến.
Mặc dù không còn sát ý rõ ràng, nhưng không ai dám coi thường Bùi Huyền. Hắn tựa như một vị thần, lạnh lùng, kiên định, không ai có thể phản kháng. Thậm chí, hắn ngồi tùy ý trên vương tọa của Vũ tộc, như thể nơi này đã là lãnh địa của hắn.
Thân thể khổng tước đầy vết thương, những vết thương ngoài da thịt dường như chỉ là một phần nhỏ. Kiếm khí ác sát, tàn nhẫn vương vấn trên cơ thể hắn, vô số vết thương chưa lành, chứng tỏ rằng nó đã phải đối diện với một trận chiến vô cùng tàn khốc, nhưng cũng đủ để thấy rõ sự hung bạo và uy quyền của kẻ đứng trước mặt.
Trận chiến này nhanh chóng kết thúc, khổng tước tuổi trẻ khí thịnh, vốn tưởng rằng về nhà sẽ được bảo vệ. Kết quả lại chứng kiến lão phụ thân vội vàng quỳ xuống trước mặt Bùi Huyền, cố gắng che giấu những vết thương đầy yêu đau, những vết thương đã chất chồng lên nhau, khiến hắn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu
Cuối cùng, hắn không thể chống đỡ thêm nữa, đành phải hóa thành nguyên hình.
Nguyên hình của hắn vô cùng to lớn, cánh chim vươn rộng, sắc lông rực rỡ. Mặc dù vô số thị nữ trong cung điện hoảng loạn chạy tới, nhưng không ai có thể đỡ được hắn.
Khổng tước suy yếu nằm trên mặt đất, dưới lớp lông chim m/áu tươi chảy không ngừng. Nếu có một tu sĩ nhân loại ở chỗ này, nhìn thấy m.á.u thú hai mắt nhất định sẽ phát sáng, m.á.u của hậu duệ thượng cổ thần điểu, trời sinh đại bổ, uống một ngụm đều có thể kéo dài tuổi thọ, hiện giờ lại như nước lã, giống như không cần tiền mà chảy ra ngoài.
Chờ sát thần rời đi, lão khổng tước mới chạy tới, đau lòng mà rớt nước mắt: “Con trai, sao con lại đi trêu chọc tên sát thần kia?”