Những lời của bố khơi lên cảm xúc dằn xuống, suýt nữa buột miệng : “Tiền thành vấn đề, con sẽ chuyển ngay.”
hình ảnh tờ giấy chẩn đoán chỉnh sửa vụng về hiện lên, như một cái gai trong lòng khiến ngập ngừng.
lên tiếng:
“Bố, bố vẫn là khám ở bệnh viện nào? Sao đột nhiên chẩn đoán là ung thư? Có khi nào là chẩn đoán nhầm ?”
Giọng bố bất chợt lớn hẳn:
“Con gì ? Ý con là con nguyền rủa bệnh để lừa con ?”
Rõ ràng ý đó, nhưng hiểu , cảm thấy giọng bố chút chột xen lẫn tức giận.
quyết định đoán mò nữa. Sự thật thế nào, chỉ khi về tận nơi mới .
Trần Khoa như đoán ý , khẽ nháy mắt hiệu.
hiểu ý, liền điện thoại:
“Bố, con ý đó. Mẹ bệnh, con cũng lo lắm.
“Giá như hôm qua con gửi sính lễ thẻ thì . Thẻ đó là thẻ phụ, mỗi ngày chỉ chuyển khoản một vạn. Mai ngân hàng mở cửa, con sẽ đến chuyển trực tiếp. Chữa bệnh cho là quan trọng nhất.”
Lúc , giọng bố mới dịu :
“Coi như bố mượn con , đợi xong sổ đỏ, bố sẽ thế chấp vay ngân hàng. Đến lúc cưới, sính lễ và của hồi môn sẽ trả đầy đủ cho con, giữ thể diện cho gia đình .”
Cuộc gọi kết thúc, ngẩng lên thấy Trần Khoa cầm chìa khóa xe đợi ở cửa.
vội khoác áo theo ngoài.
Từ thành phố Chiết về quê hơn 800 cây , mất gần 9 tiếng lái xe. Hôm nay Trần Khoa lái một mạch về, giờ đầu tiếp.
Lý trí trở , cảm thấy áy náy.
“Lúc nãy em xin , là nhắc đúng. Tấm ảnh quả thật vấn đề. Em nên nặng lời như , còn chia tay nữa.”
Trần Khoa , giúp thắt dây an xoa đầu:
“Anh hiểu, vì lo nên em mới rối.”
Anh như hạ quyết tâm, chậm rãi :
“Tiểu Hiểu, nghĩ lâu , vẫn điều với em…
“Bố em thể yêu em như em nghĩ.”
ngơ ngác , hiểu.
Anh tiếp:
“Thậm chí thể là họ yêu em chút nào. Nhà em trọng nam khinh nữ nghiêm trọng hơn em tưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cha-me-gia-ung-thu-lua-tien-sinh-le-mua-xe-cho-em-trai/3.html.]
theo phản xạ phản bác:
“Không thể nào! Bố em nuôi em học đến thạc sĩ, còn em trai em chỉ học cái cao đẳng tệ nhất thôi.
‘Cha yêu con, ắt sẽ nghĩ xa cho con’ — bố em đầu tư việc học của em, đó là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu họ dành cho em.”
Bóng đêm dày đặc, ánh đèn đường cao tốc lờ mờ. Trần Khoa nắm vô lăng, giọng đều đều:
“Em còn nhớ quen thế nào ?”
Nói đến chuyện đó, hổ.
Khi đó mới thực tập, lương tháng chỉ 2.400 tệ. Trả xong tiền thuê nhà (cọc một tháng, trả ba tháng), chỉ còn 300 tệ sinh hoạt phí.
gọi về cho , hy vọng bà gửi cho ít tiền, chỉ cần cầm cự đến kỳ lương đầu tiên.
thở dài trong điện thoại:
“Em con nghiệp cao đẳng, tìm mãi việc. Cái siêu thị khu nhà đang cần sang nhượng, bố tính sang cho nó , coi như chỗ nương .
“Mẹ thấy con cũng nên ở đấy gì, áp lực thành phố lớn lắm. Siêu thị đang thiếu thu ngân, thuê ngoài cũng yên tâm, nếu con chịu về thì quá.”
đồng ý, cãi :
“Mẹ ơi, con học hành vất vả để trường top đầu, chẳng lẽ là để thu ngân? Bao nhiêu năm cố gắng của con chẳng lẽ là vô ích?”
Mẹ cãi thì nổi giận:
“Con lớn , quản nổi. Nếu con cứng đầu như , thì đừng ngửa tay xin tiền!”
mua hai thùng mì gói, gắng gượng sống bằng 300 tệ trong suốt một tháng.
Cuối cùng vì thiếu dinh dưỡng mà ngất tại văn phòng. Là Trần Khoa bế viện.
“Em yêu, tiền ở thì tình yêu ở đó. Giữa yêu với là thế, giữa cũng .”
Lời Trần Khoa khiến trầm ngâm suy nghĩ.
Từ nhỏ bố khen ngoan, học giỏi, là “áo bông nhỏ” khiến họ tự hào.
Còn em trai thì nghịch phá, khiến yên tâm. Sau họ chỉ thể trông cậy .
Lúc đó thấy tự hào.
Lên đại học, than rằng em trai thi trượt đại học, đóng học phí cao mới cao đẳng trong tỉnh. chủ động đề xuất sẽ vay học phí, còn thể thêm phụ tiền sinh hoạt.
Tính , suốt thời đại học và học thạc sĩ, chỉ học phí năm đầu là xin tiền gia đình.
vẫn cam lòng:
“Mẹ em miệng thì độc nhưng bụng mềm. Anh , từ năm em 12 tuổi, bắt đầu mua vàng cho em, mỗi năm 10 gram, đến giờ nếu quy đổi cũng mười mấy vạn .”
sờ mặt dây chuyền n.g.ự.c – là quà sinh nhật tặng năm ngoái.