Tôi lau nước mắt, lao đến nơi có hình dạnh cánh cửa, cả người trực tiếp ngã thẳng xuống đất.
Bên ngoài tối thui nhưng vẫn có thể thấy được ánh trăng sáng trên đỉnh đầu.
Trước mặt tôi là một bóng người mờ ảo, nhìn tôi nhếch nhác thở dốc.
"Mau bắt lấy hắn, th.i.ê.u c.h.ế.t hắn đi!”
"Sau khi luyện hóa hắn thì anh trai tôi sẽ sống lại."
Là Tôn Nhị.
Lại là Tôn Nhị!
Hắn chính là kẻ chủ mưu hãm hại gia đình tôi.
Tôi giận quá mất khôn, nắm chặt con d.a.o trong tay, lao tới đ.â.m vào n.g.ự.c hắn.
Có lẽ là do động tác của tôi quá nhanh, hoặc có thể do ánh mắt tôi quá hung ác khiến cho những người đang túm lấy tôi không kịp phản ứng.
Khóe miệng Tôn Nhị chảy đầy m.á.u, tôi đ.â.m liên tục vào người hắn cho đến khi hắn hoàn toàn bất động.
Bây giờ, dù cho phải c.h.ế.t thì tôi cũng bằng lòng, vui vẻ mà chết!
Cho dù tôi phải c.h.ế.t cũng phải bắt hắn c.h.ế.t trước!
Tôi cười ha hả như điên.
Những người bên cạnh thấy thế thì sợ hãi, túm năm tụm ba chạy trốn.
Tuy n.g.ự.c của tôi vẫn đau đớn dữ dội nhưng không tạo thành vết thương thật trên da thịt.
Bên ngoài căn phòng đổ nát đã được tưới xăng, tôi đi vào trong bế con ch.ó đen lên, hai tay đẫm m.á.u.
"Cha ơi, Tôn Nhị c.h.ế.t rồi, hắn c.h.ế.t rồi."
"Con giet hắn ư? Sao con lại hồ đồ thế hả?"
Bên ngoài vang lên hai tiếng gà gáy, trời gần sáng rồi.
Chó đen giãy giụa muốn xuống, chỉ vào chiếc giường trong phòng rồi nói:
"Mau thả cha lên đây, mau lên."
Tôi kéo lớp chăn bông trên giường ra, bên trên có một người đang nằm.
Hắn giống như một bộ xương khô, cả người khô quắt khô queo, cổ vẹo sang một bên nhưng mắt vẫn mở.
Hắn nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Tôi bỗng nhớ tới những lúc mình nằm ở đây, bên cạnh có một người đang nằm nhìn chằm chằm vào mình như thế thì rợn cả tóc gáy.
"Đây là căn phòng của Tôn Đại, hắn chưa c.h.ế.t mà vẫn sống ở ranh giới của hai giới âm dương."
"Hắn luôn muốn cướp lấy sinh mạng của con nên mới nhốt con ở đây."
Chó đen cắn vào cổ Tôn Đại, cắn đứt hơi thở của hắn.
"Sau khi ra ngoài, con hãy phóng một mồi lửa đ.ố.t sạch nơi này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cha-cho/chuong-8.html.]
"Chạy nhanh đi, đừng quay đầu lại."
Đây không phải giọng của cha tôi.
Tôi quay đầu lại, chó đen nhảy bổ lên người tôi, dùng lưỡi l.i.ế.m mặt tôi.
Lồng n.g.ự.c của nó có vài lỗ chảy m.á.u do bị móng tay của nữ quỷ đ.â.m vào, không thấy vết thương do tôi dùng d.a.o đ.â.m xuống nữa.
Nó dùng đầu đẩy tôi ra khỏi phòng, đứng ở cửa chỉ cách tôi mấy bước chân.
Nó nói:
“Đ.ố.t đi."
16.
Tôi không chết, mạng của tôi đã được bảo vệ.
Bởi vì có người thay tôi gánh kiếp nạn này.
Mạng sống của Tôn Đại và Tôn Nhị đổi lấy mạng của cha tôi và chó đen.
Thời điểm tôi tỉnh lại, mẹ vừa khóc vừa cười, nói tôi đã ngủ ròng rã cả tuần rồi.
Bà sợ tôi không tỉnh dậy nữa.
"Sau khi con ngủ ba ngày, cha con nói hỏng rồi, sau đó nửa đêm khuya khoắt tự mình lên núi."
"Ông ấy bảo mẹ ở nhà đ.ố.t vàng mã, phải liên tục kêu tên con, sợ con bị cướp mất linh hồn."
"Mẹ muốn đi theo nhưng nửa đường lại mất dấu cha con, đường quanh co nên suýt nữa mẹ ngã xuống núi.”
Tôi nghe mẹ kể, để ý thấy trên áo bà có dính một ít máu.
Tôi nghĩ, giờ tôi biết tại sao nữ quỷ lại dùng giọng cha để gọi tôi mở cửa rồi.
"Khi cha lên núi có gọi tên con không?"
"Có, ông ấy gọi Thạch Đầu cả quãng đường."
"Ông ấy nói, con trai đừng sợ, cha đang tới đây."
17.
(Ngoại truyện: Góc nhìn của người cha.)
Thạch Đầu ra đời vào mùa đông, trên người thằng bé đầy những mảng xanh tím.
Thằng bé không thở nữa, ai cũng nói nó đã c.h.ế.t rồi.
Nhưng tôi không tin.
Rõ ràng khi tôi ôm thằng bé, cơ thể nó vẫn rất ấm áp, chắc chắn là nó còn sống!
Tôi đi khắp nơi cầu thần khấn Phật, quỳ lạy dập đầu từng bậc thang một, cuối cùng mới mời được một lão đạo sĩ có danh tiếng xuất quan.
Tôi đồng ý dùng hết tất cả gia tài của gia đình mình, ăn chay trong mười năm để con trai tôi có thể quay về dương thế.