Nào ngờ, sau khi nghe xong, bố mẹ tôi nhìn nhau cười khổ.
Mẹ tôi thở dài mở lời:
“Con mới ra đời đã tắt thở, cha con đi khắp nơi cầu thần bái Phật. Sau này ông ấy quen biết một lão đạo sĩ, phải tán gia bại sản mới cứu được con.”
"Thứ đồ có thể giúp người c.h.ế.t sống lại mà Tôn Nhị muốn chính là con. Hắn muốn dùng mạng của con đổi lấy mạng sống cho anh trai hắn."
"Con ư?"
Tôi không biết mạng sống của mình lại đặc biệt đến thế.
Gần đây tôi cực kì xui xẻo.
Cơ thể nặng nề mệt nhọc, thậm chí còn té g.ã.y chân.
Tôi nhớ đến cái vỗ vai ban nãy của cha, đột nhiên nhận ra:
“Cha, có phải Tôn Nhị đã làm gì với con không?"
"Hắn muốn đổi thì đổi. Dù sao mất cái mạng quèn này của con còn hơn phải mất cả gia đình."
"Nếu như con biết sớm hơn, cha sẽ không ra nông nỗi này..."
Cha và mẹ cùng ôm lấy tôi.
Bọn họ rất ít khi làm những hành động buồn nôn như vậy.
"Đứa trẻ ngốc, chẳng có người làm cha mẹ nào lại trơ mắt nhìn con mình đi tìm cái c.h.ế.t cả."
"Huống chi, gia đình mình và nhà hắn đã sớm kết thù rồi.”
10.
Tôi linh cảm rằng vẫn còn chuyện khác nữa, thế nhưng cha mẹ không chịu nói thêm, chỉ giục tôi mau đi ngủ.
Nằm trên giường, tôi bỗng cảm thấy khó thở, toàn thân lạnh buốt.
Giống như có thứ gì đó trèo lên giường rồi đè tôi vậy.
Ý thức hoàn toàn tỉnh táo, nhưng thân thể tôi không cách nào cử động, mắt không mở ra nổi.
Tôi cố gắng giãy giụa, muốn tỉnh dậy, muốn hét lên nhưng cơ thể cứ như bị ai đó lôi đi, bất ngờ ngã xuống vực thẳm.
Tôi ngồi dậy, thở hổn hển.
Cha tôi trong hình hài của chó đen đang nằm bên cạnh tôi.
"Thạch Đầu, con nhìn thấy quỷ hả?"
"Nếu không thấy quỷ, trong lòng khó mà cảm thấy sợ hãi. Một thân chính khí, dũng cảm tiến về phía trước."
"Chỉ khi gặp quỷ, con mới biết phán đoán, bày mưu lập kế gặp dữ hóa lành."
Cha nhìn tôi nói tiếp:
“Khi ác quỷ giet người, một là dọa cho người đang sống sờ sờ sợ mất mật. Loại quỷ này đa phần không có thực thể nhưng nhìn rất đáng sợ."
"Hai là dùng các đồ vật trung gian lấy đi mạng sống của con người. Loại quỷ này giỏi nhất là ngụy trang, động tác linh hoạt nên cần phải phân biệt được.”
Tôi nuốt nước bọt:
“Cha, nếu con nhìn thấy quỷ thì có thể thấy cha không?"
Hôm qua, tôi đã tỏ thái độ với cha trước khi ông ra ngoài.
Hai tháng nay, ngày nào Tôn Nhị cũng đến hành hạ gia đình tôi, thế mà cha tôi vẫn chọn cách cầu xin hắn, khiến cho tôi cảm thấy cha mình thật hèn nhát.
Không ngờ đến khi gặp lại, gương mặt của cha đã bị lũ chó hoang c.ắ.n nát bét hết rồi, không còn là gương mặt mà tôi quen thuộc nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cha-cho/chuong-4.html.]
Tôi thực sự cảm thấy có lỗi, rất muốn gặp lại cha.
"Thạch Đầu à, có một số việc không thể cưỡng cầu đâu con.”
"Con biết."
Tôi nói với cha rằng mình muốn gặp quỷ.
Tôi muốn xem rốt cuộc đối phương có bản lĩnh gì.
Hơn nữa, tôi cảm thấy việc những con quỷ có thể giet người là đáng sợ nhất, tôi không muốn mình c.h.ế.t mà không biết nguyên do.
Rốt cuộc Tôn Nhị đã dùng cách gì để khiến những thứ ma quỷ ám lên người tôi?
"Nước mắt bò có thể kết nối hai giới âm dương, con bôi nó lên trên mắt thì sẽ nhìn thấy được thứ đó."
Mẹ tôi lấy cho tôi một cái lọ và một thanh đ.a.o nhỏ.
"Dùng nước mắt bò chỉ là biện pháp tạm thời, nếu con thật sự muốn nhìn thấy lệ quỷ thì phải mở thiên nhãn."
Mẹ thấm nước lên đ.a.o rồi vẽ một con mắt ở giữa lông mày tôi, sau đó dùng chu sa chấm vào chính giữa con mắt đó.
Tôi bất ngờ khi nghe thấy bên tai có tiếng cười, tiếng xì xào bàn tán.
Cha tôi thấp giọng chỉ cho tôi:
“Quỷ thuật mà Tôn Nhị dùng là làm cho hồn bay phách lạc trong bảy ngày. Sau bảy ngày, sẽ là sự xuất hiện của lệ quỷ ác độc nhất."
"Cha vừa mới hồi phục nên vẫn còn rất yếu, chỉ có thể bảo vệ tính mạng của con ở thời khắc quan trọng nhất thôi."
"Con trai, hôm nay là ngày đầu tiên. Con phải dựa vào chính mình, chúc con may mắn."
10.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.
Sắc trời tối đen, trong phòng thắp một ngọn nến trắng, ánh sáng chập chờn.
Nhưng trong phòng đâu có gió?
Vết thương trên trán vẫn hơi đau.
Tôi nheo mắt lại, thấy có người đang đứng bên cạnh ngọn nến.
Đó là một người phụ nữ có mái tóc dài che kín khuôn mặt, đang cúi người thổi liên tục vào ngọn nến.
Sau khi nhận ra tôi đã tỉnh, người phụ nữ tóc dài từ từ quay đầu lại.
Cô ta không phải người!
Không phải do khuôn mặt đáng sợ, mà là khi cô ta quay lại phía tôi, trong phòng vẫn có tiếng ai đang thổi nến.
"Vù vù..."
Gió thổi tung tóc cô ta, giúp tôi nhìn rõ được khuôn mặt ấy.
Trên má phải cô ta có một lỗ thủng lớn, răng miệng đ.ẫ.m m.á.u lộ hết ra ngoài.
Da thịt th.ố.i rữa, trên cơ thể chi chít lỗ, bên trong toàn là con giòi bọ bò lúc nhúc.
Tôi vô thức nín thở, nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Cậu nhìn thấy tôi à?"
"A, cậu thật sự nhìn thấy tôi.”
Nữ quỷ cười hì hì, chỉ trong nháy mắt đã tới gần tôi, nằm nhoài ra đầu giường, ghé sát mặt vào nhìn tôi.
"Cậu thấy tôi có đẹp không?"