Câu chuyện yêu đương của anh trai não tàn - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-23 12:07:06
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
(9)
Buổi tối hôm ấy, tôi chuẩn bị cho Kiều Húc một bàn đầy thức ăn ngon.
Hắn vô cùng vui sướng: “Hôm nay sao lại có hứng thú làm đồ ăn ngon như vậy?”
“Chị cảm thấy ở bên cậu cũng rất tốt nha. Cậu không những không để ý đến chuyện chị đã có chồng mà còn rất nghe lời, đã thế còn có nhiều tiền. Chị đây sẽ chấp nhận tình cảm của cậu.”
Kiều Húc nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ nhưng ngay sau đó lại cười nói: “Nếu như tôi tốt đến thế, vậy chị dự định bao giờ mới ly hôn?”
“Chị và anh rể cậu còn có một đứa con gái, chuyện đó để sau hẵng nói đi, chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao?”
Kiều Húc dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Chỉ cần chị ở bên tôi đã quá đủ rồi.”
Hắn ta thật sự rất biết nhẫn nhịn nha.
Đúng lúc chúng tôi đang ăn ở trong phòng thì đèn điện đột nhiên tắt ngóm.
Tim tôi như lỡ mất một nhịp: Đến rồi!
“Chuyện này là sao chứ? Mất điện rồi sao?” - Tôi giả vờ hỏi với giọng kinh ngạc.
Kiều Húc đứng dậy kiểm tra: “Bên ngoài vẫn có điện, lẽ nào có người đã giở trò sao?”
Hắn vừa dứt lời thì ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng người cầm d.a.o nấu ăn.
“AAAAAAAAAA! Là bố của chị! Kiều Húc, cậu mau vào phòng bếp cầm d.a.o ra đối phó với ông ta!” Tôi hét lớn rồi chạy vụt qua Kiều Húc, chạy đến căn phòng phía cuối hành lang rồi khóa cửa lại không một chút do dự.
Trong nguyên tác cũng có tình tiết một ông già cầm d.a.o đứng trước cửa nhà. Nó xảy ra sau khi tôi bị Kiều Húc giam giữ.
Ông già đó cũng không phải đến cứu tôi mà là tìm hắn đòi tiền.
Hắn đưa tiền cho ông ta rồi đuổi đi, không ngờ rằng chỉ trong hai ngày lão già đó đã tiêu hết sạch rồi quay lại đòi tiền tiếp.
Ông ta còn kề d.a.o vào cổ tôi uy h.i.ế.p hắn, dùng tính mạng của tôi đổi lấy tiền.
Nhưng Kiều Húc là ai chứ? Hắn là loại người sẽ để cho người khác đe dọa mình hết lần này đến lần khác sao? Không, hắn là một kẻ biến th.ái!
Hắn trực tiếp tiễn ông già đó xuống suối vàng rồi coi như phòng vệ chính đáng.
Lần này coi như tôi đã tạo ra một tình tiết giống y trong truyện.
Hồi lâu sau không thấy có động tĩnh gì, bên ngoài trở nên rất yên tĩnh. Tôi bèn mở cửa bước ra ngoài thì thấy Kiều Húc đang ngồi dưới đất, khắp mặt và tay hắn đều là máu.
Người cha vô lại trộm cắp của tôi bị ch.ém vào vai, ông ta đang lăn lộn dưới đất, nhỏ giọng rên rỉ.
Kiều Húc nhìn tôi với vẻ thất vọng: “Lúc nãy sao chị chạy nhanh vậy? Cũng không kịp đợi tôi cùng chạy sao?”
Tôi lưỡng lự đáp: “Ông ta đến tìm chị, chị mà lưỡng lự chắc chắn sẽ chớt mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cau-chuyen-yeu-duong-cua-anh-trai-nao-tan-fhnw/chuong-4.html.]
Đôi mắt hắn đỏ bừng lên: “Vậy còn tôi thì sao Chị có từng nghĩ đến tôi không?”
“Cậu còn trẻ, tinh thần tràn đầy sức sống như vậy chắc chắn đánh lại được ông ta — cậu xem, không phải cậu vẫn ổn đó sao?”
Kiều Húc im lặng nhìn tôi hồi lâu rồi nói: “Chúng ta chia tay đi!”
Năm đó, khi biết được người đuổi gi.ết mình lại chính là bố ruột, mà bản thân lại là một thằng con hoang, Kiều Húc đã suy sụp tinh thần trong một thời gian dài.
Đúng lúc đó tôi đã xuất hiện trong cuộc đời Kiều Húc, cứu hắn một mạng, lại chăm sóc từng li từng tí, khiến hắn cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh tôi.
Cũng chính cảm giác an toàn đó khiến cho tên đó rơi vào mê muội, nghĩ rằng tôi là người duy nhất trên thế giới này nguyện ý bảo vệ hắn, yêu hắn vô điều kiện.
Tối nay tôi đã không màng tất cả mà chạy trước, đập tan ảo tưởng của hắn bằng hành động thực tế, khiến hắn nhận ra rằng ở bên cạnh tôi sẽ không nhận được sự cứu rỗi như mình đã tưởng.
Ánh sáng bạch nguyệt quang mà hắn luôn dành cho tôi cũng biến mất theo.
Lúc này, trong mắt Kiều Húc, tôi chỉ còn là một bà cô già ích kỷ, thô tục, không xứng đáng với hắn.
Tôi nắm lấy cánh tay hắn mà lôi kéo hồi lâu, lại rơi vài giọt nước mắt bày tỏ sự luyến tiếc không nỡ rời xa. Hắn chỉ đành thở dài mà nói: “Là tôi đã sai khi cố tình chen chân vào cuộc hôn nhân của chị. Như vậy đi, tôi cho chị 1000 vạn, coi như đền đáp công ơn của chị. Chị Từ à, từ nay về sau chúng ta ai đi đường nấy thôi.”
Tôi khóc lóc cầm tiền rồi thu dọn đồ đạc rời đi ngay trong đêm.
Cùng lúc đó cũng cầm luôn tiền mà mẹ Kiều Húc đưa rồi lên máy bay sang Los Angeles.
(10)
Khi tôi đang mặc bộ bikini tắm nắng trên bãi biển ở California thì thấy tin tức kết hôn của Kiều Húc và Hà Thanh.
Trên đó viết, Kiều Húc đã xử lý xong vụ án đột nhập vào nhà, ông già bị bệnh tâm thần phải chịu toàn bộ trách nhiệm, hắn được tuyên trắng án vì tự vệ chính đáng và đã cầu hôn bạn gái vào ngay hôm đó.
Bạn gái của hắn là thư ký đã ở bên hắn nhiều năm. Tuy chỉ là một người thuộc giai cấp trung lưu bình thường nhưng mẹ của Kiều Húc lại đặc biệt hài lòng với người con dâu này, thậm chí còn khen cô là người phụ nữ tốt nhất trên đời.
Tôi gửi cho họ hai chiếc lì xì màu đỏ thật dày, coi như chúc phúc họ sống hạnh phúc đến bạc đầu răng long.
Hà Thanh không những không nhận mà còn gửi lại cho tôi cái lì xì to gấp mấy lần[“Cảm ơn chị Từ, chị đúng là bà mối của chúng em”]
Tôi nhắn tin với cô ta: [“Tiểu Kiều ấy à, thằng bé rất thiếu cảm giác an toàn. Nếu em quan tâm nó nhiều hơn, nó sẽ hết lòng vì em.”]
[“Em biết rồi ạ!”]
Kiều Húc đã thật sự phớt lờ tôi.
Hắn đã bị tôi làm tổn thương, có lẽ cả quãng đời về sau cũng không muốn nhớ tới người như tôi nữa. Quãng thời gian yêu đương với tôi chắc sẽ biến thành cơn ác mộng đen tối của cuộc đời hắn, tôi nghĩ hắn sẽ không dám nhắc lại với bất cứ ai.
Vài chàng trai trẻ đi qua chỗ tôi, mắt họ như sắp rớt ra khi thấy mái tóc dài màu hạt dẻ cùng bộ bikini gợi cảm của tôi.
Tôi tháo kính râm ra rồi nháy mắt với họ.
Tôi đã thành công thay đổi cốt truyện của bộ tiểu thuyết PO này, lại còn biến thành một phú bà giàu có xinh đẹp nữa. Những ngày tháng tươi đẹp của tôi mới chỉ bắt đầu mà thôi…
(Hoàn)