Chương 7:
Chỉ là đường, cứ ôm chặt buông, liên tục xác nhận:
“Em sẽ lừa nữa chứ?”
“Em lừa để gì?” bất lực. “Lừa để trả thù nhà em phá sản ?”
“Không , Nhà Nha.” Anh khẽ nghiêng đầu dựa vai , giọng kiên định:
“Anh sẽ bao giờ chuyện tổn thương em.”
bĩu môi, đáp. Lòng đàn ông… khó lắm.
“Nha Nha…” Giọng Bùi Dã như một đứa trẻ yên phận.
“Lát nữa em định giới thiệu thế nào?”
cúi đầu trầm ngâm. Ừm, đây cũng là một vấn đề.
Người mập mờ? Bạn trai dự ? Người đàn ông ép buộc yêu?
Dù vẫn thật với gia đình, chứ thì mai mốt lúc lóc chạy về, đuổi thẳng khỏi nhà.
“Bạn trai, ?” Thấy trả lời, Bùi Dã hích nhẹ cánh tay .
“Em là bạn trai em.”
“Cái đó… ” Hai chữ “ ” còn khỏi miệng, ánh mắt tối , khóe môi hạ xuống, lộ vẻ ấm ức.
chịu nổi dáng vẻ , như thể phụ lắm .
“Được , !” vội sửa lời.
“ nếu nhà em đồng ý, thì em sẽ …”
“Được!” Anh lập tức cướp lời, hào hứng.
“Nếu họ đồng ý thì em. nếu họ đồng ý, em ngoan ngoãn bên , ?”
“…Được.”
đáp gọn.
Ủa? đồng ý ?
Trong lòng thở dài.
Ông nội mà từng giở trò nhốt với , chắc chắn sẽ tìm cớ tống khứ ngay, chứ đời nào chịu gả cháu gái cho chứ.
Về đến nhà, chẳng thấy Thời Tuệ . Nếu ba cô ngoài, thật sự nghĩ Bùi Dã bắt luôn chị , chơi trò “khóa hai chị em trong núi sâu” .
“Ông nội, con nhớ ông quá!”
Còn kịp nhào tới, ông nội chằm chằm lưng , khẽ gật đầu.
“Chào ông.” Bùi Dã lễ phép cúi đầu.
đang chuẩn mở miệng tìm cách giải thích, thì ông nội đột nhiên :
“Nha Nha, con ngoài , vài lời với Bùi Dã.”
“Hả?”
Gì nữa đây? mờ mịt rời khỏi thư phòng, chạy tới chỗ ba:
“Ba ba ba ba!!”
“Con đây, con đây.” Ba vẫn lật báo, liếc mắt: “Ba vẫn sống.”
“Ba còn đùa ?” tức tối. “Ông nội với Bùi Dã cứ thấy lạ lạ, chuyện gì thế ạ?”
“Con ?” Ba nhíu mày, trông như ngạc nhiên.
“Biết cái gì? Con đáng lẽ gì ?”
“Sau khi con nuôi heo, một hôm Bùi Dã tới nhà, là thích con.”
Ba gấp báo .
“Con cũng ông nội con đó, vốn chẳng các con dính dáng hào môn, nên viện cớ từ chối ngay.”
“Ngờ thằng nhóc đó rút thẳng hợp đồng chuyển nhượng tài sản tại chỗ, ông con sợ đến bật dậy.”
“Nói qua mãi, cuối cùng ông nội đành chốt: nếu con đồng ý, thì nhà cũng đồng ý.”
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/can-benh-tinh-yeu-cua-thai-tu-gia/chuong-7.html.]
Bảo mất tích lâu thế, gia đình chẳng báo cảnh sát, mà Thời Tuệ cũng im lặng tiếng.
Cái tên Bùi Dã rốt cuộc bệnh gì? Sớm một câu xong ?
Yêu đương bình thường thì c.h.ế.t ? Cứ chơi trò ép buộc?
“Nha Nha!!!”
Một bóng lao tới ôm chầm lấy .
“Hu hu, nhớ em c.h.ế.t mất, em chứ? Cái tên Bùi…”
Chị chợt im bặt.
, đúng lúc Bùi Dã từ lầu bước xuống.
“Ông gọi em.” Anh như chẳng gì, thản nhiên .
“À…”
ngoan ngoãn lên lầu, thì bất ngờ nắm lấy tay.
“Nha Nha.”
“Hửm?”
“Không gì.” Anh đột ngột buông , giọng trầm, môi nhếch thành một nụ gượng gạo.
“Đi .”
: ???
Vào thư phòng, thấy ông nội đang trầm ngâm thứ gì bàn.
Thấy bước , ông liền bỏ vẻ nghiêm túc, nở nụ tươi:
“Nha Nha của giỏi quá, mở miệng mang về một mối lớn.”
“Từ nay nhà thành danh môn, công lao của con to lắm, ông sẽ để riêng cho con một trang trong gia phả.”
“Ông ơi, ông gì thế?” cau mày.
“Ông thực dụng quá đó. Sao thể vì là hào môn mà đánh mất nguyên tắc?”
“Thế con thích ?” Ông buông một câu hỏi xoáy thẳng linh hồn.
Nhớ đến dáng vẻ buồn bã của Bùi Dã lúc nãy, khẽ ngập ngừng, lí nhí đáp:
“Cũng… chút thích.”
…
Kể từ hôm đó, và Bùi Dã coi như bước một mối quan hệ yêu đương … bình thường.
Chỉ là chút bệnh lý, hễ rảnh là dính chặt lấy . Không gặp thì cũng nhắn tin liên tục.
“Em , bệnh mà!!”
Thời Tuệ nghiến răng nghiến lợi, gắp miếng thịt hận nuốt trôi nhưng vẫn gì.
Sự oán hận bắt nguồn từ chuyện nuôi heo, chị đại tiểu thư bán , Bùi Dã thẳng thừng kéo chị chăn bò.
Anh còn nhắn tin cho bằng điện thoại của Thời Tuệ, còn bảo chị ở đó đợi đến khi về mới tha.
Không trách khi cứ thấy tin nhắn của chị cứ là lạ.
giờ để ý thấy Thời Tuệ hình như bình thường, vì theo lẽ thường, cô kịch liệt phản đối và Bùi Dã mới đúng.
Vậy mà giờ hề … điều thật bất .
“Chị giấu em chuyện gì đúng ?” nheo mắt chằm chằm.
Tay chị run lên một cái. “Không… mà.”
“Giọng còn lắp bắp, còn bảo ?” khoanh tay, quét mắt từ đầu đến chân.
“Chị , sinh con lỗ đít.”
“Thời Nha, em thật hèn hạ!” Thời Tuệ tức điên. “Nếu thì chị kể là chứ gì!”
“Là… khi em nuôi heo, cháu trai của chiến hữu ông nội tới. Mà đúng gu của chị, cho nên…”
“Cái gì????”
hét toáng lên. Ý chị là, khi ở tận núi sâu chùi phân heo, chị ở nhà tranh giành hôn ước?
“Thời Tuệ, đồ cầm thú ! Em khổ cực nuôi heo mà chị tranh thủ cướp chồng tương lai của em!”