Cẩm Thư - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-02 13:19:29
Lượt xem: 529
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta loạng choạng bước ra ngoài sân, vừa qua cây cầu nhỏ, Giang Tống Cảnh liền theo sau.
Hắn xoay mạnh vai ta lại.
Ta bị hắn ôm vào lòng, ngửi thấy mùi thông xanh quen thuộc, muốn vùng vẫy nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.
"Chu Cẩm Thư."
Hồng Trần Vô Định
Hắn nghiến răng gọi tên ta, như thể đã quyết định rất lớn—
"Nếu nàng có nỗi khổ gì, ta sẽ từ quan, cùng nàng rời khỏi kinh thành."
"Đứa trẻ này, ta nhận."
11
Nước mắt rơi xuống từng giọt lớn.
Nóng bỏng nhưng lại đau đớn.
Tên ngốc này.
Giang Tống Cảnh siết chặt ta, nhưng hắn không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt ta.
Ta tuyệt vọng ngước nhìn bầu trời đêm, tay buông xuống rồi lại hơi nâng lên, từ từ nắm lại.
"Giang Tống Cảnh."
Ta nhắm mắt, giọng mang theo sự chế giễu, "Ngươi định mang ta đi đâu? Dựa vào chút tiền ít ỏi của ngươi sao?"
"Việc của ta không cần ngươi quan tâm. Ta đã nói rõ trong thư rồi, về sau, ngươi đi con đường của ngươi, ta đi con đường của ta... ưm..."
Câu sau bị hắn chặn lại.
Giang Tống Cảnh điên cuồng ép ta vào lòng, với ta, điều đó không phải là nụ hôn, mà là sự trút giận.
Hắn kéo ta vào phía sau một tảng đá lớn trong vườn.
Đó là một nụ hôn đầy m.á.u và nước mắt, không thể gọi là nụ hôn thực sự.
"Bốp!"
Cuối cùng, tất cả kết thúc bằng một cái tát vang dội.
Ta siết chặt bộ y phục ướt sũng, loạng choạng bước đi.
"Giang Tống Cảnh, nếu ngươi căm hận việc ta bỏ ngươi ngày đó, thì hãy sống cho ra dáng."
"Ít nhất cũng để ta nhìn thấy ngươi có chút gì đáng để ta tôn trọng."
Sau lưng, hắn im lặng rất lâu.
Ta ra khỏi sân sau, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng cười của một nam nhân vang lên sau lưng.
Tiếng cười kéo dài không dứt.
12
Cả đêm đó, ta ngủ không yên, trong giấc mơ hai khuôn mặt cứ qua lại, khiến lòng ta hoảng loạn.
Hứa Hành và Giang Tống Cảnh luân phiên chiếm giữ giấc mơ của ta.
Khi nửa tỉnh nửa mê, đầu tiên là cảm thấy trên người lạnh lẽo, sau đó, vòng eo bỗng cảm thấy ấm áp hơn.
Ta mở mắt.
Khuôn mặt của Hứa Hành từ mờ ảo trở nên rõ ràng.
Không còn là mơ nữa.
Khi nhận ra, ta vội vàng đẩy hắn ra, "Hứa tướng quân."
Đôi tay to siết chặt cằm ta, mang theo chút tức giận, "Gọi ta là Hứa Hành."
Ta lạnh lùng nhìn hắn, "Tướng quân có việc gì?"
"Không có việc gì."
"Chỉ là không ngủ được."
Ta nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt, trước đây ta có thể kiềm chế cảm xúc, đã bị điều khiển và lợi dụng suốt bao lâu, để sống sót, để Giang Tống Cảnh sống sót, ta luôn kiềm nén cảm xúc, trở thành công cụ của bọn chúng.
Nhưng lúc này, ta không thể ngừng nhớ đến vẻ mặt của Giang Tống Cảnh tối nay ở hậu viện.
Chính là sự tuyệt vọng đó.
Ta không nhịn được mà chế giễu, "Tướng quân, đêm khuya không ngủ được lại lén vào Hầu phủ, vào phòng muội muội của vị hôn thê?"
"Điều này khác gì với tên dâm tặc?"
Bị ta chọc tức, hắn siết chặt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cam-thu/chuong-4.html.]
Xương cằm của ta dường như sắp bị hắn bóp vỡ.
Ánh mắt của Hứa Hành rơi xuống khóe môi ta, ngón tay hắn lướt qua, "Sao lại bị như vậy?"
Ta hoảng hốt, quay đầu đi.
"Là ta tự cắn."
"Tự cắn sao?"
"Còn có thể là gì khác sao?"
Ta dùng hết sức đẩy hắn ra, kéo chăn lên quấn chặt mình, "Ta muốn ngủ, tướng quân đi đi, không tiễn."
Ngoài cửa một lúc lâu không có động tĩnh.
Khi ta tưởng rằng Hứa Hành đã đi, hắn bỗng nhiên kéo chăn ra.
"Ta có đắc tội gì với nàng không?"
Câu hỏi của hắn thật sự thật buồn cười.
Những đêm không thể phản kháng, lần nào mà không phải là hắn đắc tội ta?
Có lẽ đã hiểu được sự im lặng của ta, Hứa Hành cười lạnh, "Vậy là, nàng mang thai rồi, muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với ta?"
"Nếu không thì sao?"
Ta siết chặt chăn, "Mọi hành động giữa ta và tướng quân, đều là vì giao dịch này. Các người ép ta làm chuyện đó, chẳng phải vì đứa trẻ này sao?"
"Vứt bỏ tất cả, nếu không nói đến quan hệ, thì tướng quân vẫn là tỷ phu tương lai của ta, chỉ vậy thôi."
Hơi thở của Hứa Hành dần dần trở nên nặng nề.
Người đại tướng quân mà đối mặt với nghìn vạn quân không hề biến sắc, lúc này lại nhíu mày, gần như không thể kìm chế sự u ám trong ánh mắt.
Ta thấy hắn nâng tay lên, theo phản xạ, vai ta hơi co lại.
Nhưng ngay sau đó, không thấy hắn động đậy gì, ngọn nến trên bàn bỗng nhiên tắt.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Ta nghe thấy hơi thở nặng nề của nam nhân.
Y phục bị xé ra một cách thô bạo.
Hứa Hành mặc kệ ta chống cự, giữ ta chặt dưới thân.
"Ta không muốn nghe thấy hai từ tỷ phu nữa."
Giọng hắn trầm thấp, mạnh mẽ để lại dấu ấn trên người ta, rồi thì thầm bên tai, thể hiện quyền sở hữu của hắn:
"Ta là cha của đứa trẻ trong bụng nàng."
"Chuyện giao dịch này còn chưa kết thúc đâu, Chu Cẩm Thư."
Nhìn xem, người này thật nực cười.
Rõ ràng là kế hoạch điên rồ mà bọn họ đã dàn xếp, vậy mà hắn lại có vẻ như đã động lòng với ta, người chỉ là quân cờ trong tay hắn.
13
Đêm ấy, khi Hứa Hành rời đi, căn phòng đã tan hoang.
Ta chỉnh lại y phục, chân trần bước xuống giường, mò mẫm thắp đèn dầu.
Để ngăn ta âm thầm phá thai, người của phu nhân luôn theo dõi ta mọi lúc.
Tuy nhiên, khi Hứa Hành vừa rời đi, lúc này là lúc canh gác có chút sơ hở.
Ta chuẩn bị bút mực, mở giấy viết một bức thư, rồi bỏ vào trong đó một mảnh vải.
Đêm khuya.
Ta mở cửa sổ.
Bồ câu mang theo bức thư bay đi, rồi lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
...
Ngày hôm sau.
Sáng thức dậy, ta phát hiện dưới thân đã có chút dấu hiệu đỏ.
Ta không nói với ai, thậm chí, ta rất mong đứa bé này không thể giữ lại.
Chỉ tiếc.
Hai ngày trôi qua, nhưng không có dấu hiệu sảy thai.
Ngược lại, sức khỏe của tỷ tỷ ngày càng kém.
Thậm chí, ta nghe thấy người hầu thì thầm bàn tán rằng tiểu thư có lẽ sẽ không qua được mùa đông này.