Muốn  rằng, bọn họ cuối cùng cũng chẳng  kết cục   gì.
 
 lời đến miệng…  nghẹn .
 
Giống như năm xưa, khi   lóc   về nhà thì mẫu   mở lời:
 
“Nếu con trở về,  hôn sự của   con   ?”
 
Về   thành:
 
“Con  thể sinh, tái giá chỉ  thể  kế mẫu, gả cho  lớn hơn hai mươi tuổi, suốt ngày ngửi mùi thuốc hôi hám, như thế con cam tâm ?”
 
Khi   sụp đổ đến mức tóc rụng từng mảng.
 
Luôn cảm thấy chẳng ai  thể hiểu  nỗi khổ của .
 
 những gì bà …  đều  lý:
 
“Nữ nhân là  cả thôi, gả  chính là đánh cược.”
 
Ta đau đớn gào lên:
 
“Con   gả  nữa!”
 
Một câu đó khiến bà nổi giận quát lớn:
 
“Dù  cắt tóc   ni cô,   chỗ dựa cũng vẫn sẽ  bắt nạt. Gả  chính là con đường duy nhất.”
 
Nghĩ đến quá khứ,  chua xót dâng lên đến cổ họng.
 
Ta giả vờ nhẹ nhàng  nũng với mẫu :
 
“Sao thế , con chỉ nghĩ rằng nếu cứ mơ hồ mà gả  thì   sẽ chịu bao nhiêu ấm ức chứ! Nghĩ tới nghĩ lui liền thấy buồn,  tránh  tâm trạng   sa sút.”
 
Mẫu   thở dài:
 
“Con vẫn là nghĩ quá nhiều.”
 
Câu      bao nhiêu .
 
Nếu là  ,  chắc chắn sẽ  vui, nhất định sẽ cau mày tức giận.
 
 giờ thì  thể thản nhiên mỉm ,   đầu  bà, khẽ  :
 
“May mà  mẫu   chủ cho con,  thì con thật sự  lấy nước mắt rửa mặt .”
 
Ta từng thất vọng về  nhà, cũng từng thấu hiểu.
 
Mãi đến khi sắp c.h.ế.t…
 
Dưới sự truy hỏi  ngừng của .
 
Tỳ nữ Chi Huyên  sụp bên giường, nắm lấy tay  :
 
“Tứ nương sắp sinh , lão phu nhân  yên tâm, đích  đến đó trông chừng, e là đến mai mới về, phu nhân,  cố gắng chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa  …”
 
Khoảnh khắc ,  chợt bừng tỉnh.
 
Ta   đứa con duy nhất của phụ mẫu nhưng họ là phụ mẫu duy nhất của .
 
Thế nên mới sinh  quá nhiều kỳ vọng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cam-sat-gatr/3.html.]
Còn chuyện  hiểu cho nỗi khổ của họ ư…
 
Hoàn   cần thiết.
 
Nhất là khi bản  đang rơi  khốn cảnh.
O mai d.a.o Muoi
Nếu cứ gượng ép   hiểu,   hồi đáp, chỉ càng khiến  đau gấp trăm .
 
4
 
Chớp mắt  đến ngày đầy tuổi của con nhà đại tỷ.
 
Mẫu   sang ở  đó  hai ngày.
 
Ta cùng  tẩu   đúng hôm nay. 
 
Hai nhà là thông gia, đám con cháu bọn  cũng đều  quen.
 
Vừa đến nơi,  liền cho lui đám nha , một  dạo  phía .
 
Thấy , Trần Văn Thục vui vẻ gọi   Trần Văn Tĩnh tới:
 
“Ngày nào cũng   nhắc đến Mẫn Châu, giờ chẳng   đến  ? Hai đứa đừng  đây nữa,  chơi !”
 
Trần Văn Tĩnh  sớm   yên, kéo lấy tay   ngay:
 
“Đi mau,  mau, kẻo lát nữa  khách đến là nhị tỷ  bắt đầu sắp xếp  nọ.”
 
Ta vội theo nàng  chạy , phía  còn  thấy Văn Thục tỷ nhắc khẽ:
 
“Chạy chậm thôi!”
 
Ra xa , Trần Văn Tĩnh mới bước chậm , khoác tay , ghé sát hỏi nhỏ:
 
“Ngươi thật sự  từ hôn với Hạ gia  ?”
 
“Ừm!” 
 
Ta gật đầu: “Còn giả  ?”
 
Trần Văn Tĩnh cau mày:
 
“Hôm qua mẫu   buột miệng hỏi ngươi   sang năm sẽ xuất giá, mẫu  ngươi   rằng vì ở với Hạ Lâm Xuyên lâu ngày nên coi  như ca ca ruột, cứ thấy  thể vượt qua ranh giới ,  là ngươi giận dỗi  chịu  theo hôn ước.”
 
Nàng đảo mắt   từ  xuống , còn giơ tay sờ trán :
 
“Người khác  ,  chẳng lẽ  rõ? Trước  ngươi mong ngóng  gả cho   bao nhiêu,  đột nhiên  từ hôn?”
 
Biến cố trong chuyện đại sự cả đời,   bằng hữu quen thuộc ắt sẽ lo lắng đầu tiên.
 
 cảm tình thuần túy hình như chỉ kéo dài  đến  khi thành hôn.
 
Ta từng nghĩ phụ mẫu  hiểu  thì bằng hữu chắc chắn là  hiểu  nhất.
 
Khi  và Hạ Lâm Xuyên cãi  đến mức  thể cứu vãn,  từng mời  ít  đến  thuyết khách.
 
Trong  đó  cả Trần Văn Tĩnh.
 
Nàng  suốt một lúc  khuyên  , liền  chút bực bội:
 
“Hắn nhờ  đến, cho thấy trong lòng vẫn  ngươi. Tình cảm cãi vã  cũng nhạt , ngươi cứ tiếp tục như  chỉ đẩy  về phía Cố Triều Vân thôi.”