Trông y như   rõ ngọn nguồn.
 
Nghe    bật .
 
Con cháu hoàng thất thì cần gì  vất vả cầu  như thế, nhiều  còn chen    chọn cơ mà.
 
Sợ là cũng  vấn đề!
 
Mang tâm thái đó, cuối cùng  gặp  Lục Minh.
 
Vừa  thấy ,   nhịn  mà  thêm vài .
 
Hắn phát hiện  đang , bèn mím môi nhịn :
 
“Chơi cờ  chán đúng ?”
 
Ta lắc đầu:
 
“Không , chỉ là  bất ngờ,  khi đến    ngóng, nhiều   thế tử tính cách  lạnh lùng.”
 
Thế mà trông    dễ gần.
 
“Giả vờ lạnh một chút để tránh phiền phức thôi, chứ ở nhà   như .”
 
Hắn đặt một quân cờ, thấy    gì thêm thì chủ động  tiếp về lý do cầu hôn:
 
“Thực  chúng   quen  từ .”
 
Nghe ,   kìm   kỹ   nữa.
 
Khi thấy nốt ruồi  sống mũi , ký ức mơ hồ ngày xưa bỗng chồng lên hiện thực.
 
Ta kinh ngạc há miệng.
 
Hắn gật đầu: 
 
“ ,  chính là tiểu tử từng kéo nàng rơi  vũng bùn.”
 
Ta chợt nhớ , cũng là năm  mười tuổi.
 
Khi  Giang gia  một vị khách đến chơi,   đều gọi  là Tần tiểu công tử.
 
“Không  ngươi họ Tần ?”
 
Ta còn nhớ khi đó   nghịch, lúc nào cũng vui vẻ.
 
Nhảy xuống sông chơi nước, kết quả nước ít mà bùn  nhiều.
 
Thấy  thích sạch sẽ, chê bọn họ lấm lem bùn đất nên  dứt khoát kéo  xuống chơi cùng.
 
“Mẫu   họ Tần.”
 
Hắn thừa dịp  lơ đễnh mà vây hãm quân cờ sai nước.
 
“Khi  ngoài, thường dùng tên giả.”
 
Ta vô thức than khẽ: 
 
“Ta chẳng để ý chút nào!”
 
Hắn nhặt vài quân cờ lên, đưa cho :
 
“Ta vẫn luôn thích nàng.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cam-sat-gatr/11.html.]
Câu  thẳng thắn  là điều   từng  qua.
 
Ta bỗng ngây .
 
Hắn giải thích:
 
“ phụ mẫu    còn nhỏ, tính tình   định, sở thích của   thể ảnh hưởng đến nàng nên  luôn  dám đến gần nàng quá.”
O Mai Dao Muoi
Trong lúc  chuyện,  đẩy mấy quân cờ về phía :
 
“Giờ   còn là đứa trẻ nữa.”
 
Ngụ ý là: vẫn thích !
 
Mặt  đỏ bừng: 
 
“Sao  thích ? Ta  gì đặc biệt .”
 
Dù giọng  nghi hoặc nhưng tay vẫn đưa  nhận lấy.
 
Từng quân cờ đen nóng bỏng truyền đến cảm giác căng thẳng của .
 
Hắn vội dời mắt,  dám  :
 
“Lúc thì nàng giống mặt trời, lúc  như mặt trăng.”
 
Ta cứng họng: “Tức là tính khí thất thường ?”
 
“Khụ khụ khụ…”
 
Hắn ho mấy tiếng để che giấu, cuối cùng cũng  nhịn  mà bật :
 
“Dù là mặt trời  mặt trăng, đều dùng để hình dung  .”
 
Trước khi rời ,  nghiêm túc  với :
 
“Có thể nàng  nhận , những điều nàng nghĩ là khuyết điểm, thật  cũng là ưu điểm. Nàng cho rằng bản  mờ nhạt nhưng nàng từng soi sáng cho  khác mà   .”
 
12
 
Cho đến khi Giang Dũ Hành tìm tới.
 
Hắn hỏi : “Có thể cho  một cơ hội ?”
 
Bất ngờ là,   chặn đường  giữa đường, mà đến xin phụ mẫu .
 
Cầu  một  gặp mặt.
 
Đã như ,  cũng vui vẻ mà giữ phép lịch sự với .
 
Trước lời khẩn cầu dịu dàng của ,   do dự  lắc đầu:
 
“Dũ Hành ca,  một chuyện  luôn hối hận là lúc   nên tránh mặt , bởi những gì   khi ,    của .”
 
Ta luôn    tuấn tú.
 
Khi    với ánh mắt u buồn, khó mà   cảm động.
 
   rõ, đó chỉ là sự ngưỡng mộ.
 
Ta lựa lời để từ chối:
 
“Có thể   gõ lên cửa sổ của  một lúc nhưng   từng định phá cửa mà xông  cứu .”