Đi một ngày trời, suýt chút nữa khiến tôi kiệt sức tại chỗ.
Nhưng hơi thở còn chưa kịp thả ra hết, một nhóm quý bà ăn mặc sang trọng đã kéo nhau bước vào.
Ngay lúc đó, bên tai chợt vang lên một câu nói đầy gay gắt:
“Cái cô ả phô trương vừa nãy lại là bạn gái của Tạ Hoài Yến sao!”
Ồ?
Có người đang nói về tôi à?
Tò mò trỗi dậy, tôi liền áp nhẹ tai vào tấm cửa, cố nghe rõ hơn chút nữa.
“Suỵt, nhỏ giọng thôi. Chị ồn quá, bên ngoài cũng nghe thấy đó.”
“Trời ơi, có ai đếm được rốt cuộc con nhỏ đó mua bao nhiêu đồ tối nay không? Cứ như tiêu tiền không cần nghĩ vậy, đúng là hoang phí!”
“Đúng vậy! Mà theo đuổi Tạ tổng rồi lại chẳng thấy mặt mũi đâu trong các buổi tụ họp, vừa lộ diện một cái đã muốn khoe mẽ. Nhìn chẳng khác gì cố tình thị uy với tụi mình…”
“Có khi là muốn gây chú ý cho đàn ông đó. Cố ý ăn mặc lộng lẫy, làm chồng tôi cứ dán mắt nhìn suốt! Nhất định cô ta trong bụng đang sướng phát điên!”
“Tạ tổng mà cặp kè với loại phụ nữ thế này thì đúng là xui tận cửa!”
Tôi nghe một hồi, chẳng những không nổi giận mà còn thấy buồn cười.
Không ngờ những người chưa từng nói chuyện với tôi, lại có thể thì thầm sau lưng nhiều điều như vậy.
Nhưng đời này, thứ tôi chẳng bao giờ thiếu, chính là người nói xấu sau lưng mình.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến tôi, mặc kệ bọn họ nói gì, tôi cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.
Nghĩ vậy, tôi đẩy cửa ra, xoay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói sắc bén đặc biệt vang lên:
“Chỉ có tôi thấy Tạ Hoài Yến cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp sao?”
Nghe thấy ba chữ “Tạ Hoài Yến”, không hiểu sao, bước chân tôi lập tức khựng lại.O mai d.a.o Muoi
Người kia vẫn tức tối tiếp tục phân tích:
“Con đàn bà kia đâu phải tiểu thư danh môn gì, làm sao có tiếng nói? “
“Theo tôi thấy, mấy chuyện cô ta làm tối nay chắc chắn là do cái đồ hạ tiện Tạ Hoài Yến sai khiến!”
“Hắn từng hợp tác với nhà tôi, chỉ vì lúc thi công sơ ý phá hủy một ngôi làng nhỏ mà dám hủy hợp đồng với chúng tôi!”
“Đồ con hoang thì mãi vẫn là con hoang, trên người tràn ngập mùi rẻ rúng!”
Lần này, tôi hoàn toàn dừng bước.
Thì ra, tôi lại biết quá ít về Tạ Hoài Yến.
Chuyện cô ta vừa nói, tôi chẳng hay biết gì cả.
Nhưng trong những ngày ở cạnh nhau sáng tối, tôi lại hiểu thêm được vài điều về anh ấy.
Anh ấy sẽ băng bó cho những con mèo hoang bị thương, sẽ nghiêm túc tiếp đón viện trưởng cô nhi viện đến cảm ơn, cũng sẽ vô điều kiện nuông chiều một kẻ cứ suốt ngày tìm c.h.ế.t như tôi.
Từng chuyện một, đều khiến tôi cảm thấy, anh không hề đáng sợ như lời hệ thống miêu tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cam-on-vi-em-da-den/9.html.]
Cũng không hề tồi tệ như lời người ngoài đang sỉ nhục.
Lúc họ chửi tôi, từ nhỏ tôi đã mặt dày, chẳng hề để tâm.
Nhưng khi họ bắt đầu mắng Tạ Hoài Yến, tôi lại vô thức thấy hoang mang, thấy nực cười…
Và cả… cơn giận đã lâu không xuất hiện.
Bên ngoài, cả đám người lập tức hoảng hốt, thi nhau bịt miệng:
“Trời ơi bà chị ơi! Cả Tạ Hoài Yến mà cũng dám nói bậy, bị người ta nghe được thì tiêu đời đấy!”
Người phụ nữ kia bĩu môi, môi đỏ chót mím lại:
“Hứ, sợ cái gì, chẳng lẽ Tạ Hoài Yến còn cài người nghe lén trong phòng thay đồ nữ được chắc…”
“Hi.”
Chưa kịp nói xong, tôi đã nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ta một cái.
Người phụ nữ kia lập tức im bặt.
Cô ta chầm chậm quay đầu lại nhìn tôi, lớp trang điểm lộng lẫy cũng không thể che được sắc mặt trắng bệch đột ngột.
Như thể vừa nhìn thấy ma.
Tôi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
“Cũng may, cũng không gọi là đúng lúc lắm đâu. Em đứng đây nghe suốt mười phút rồi mới ra đấy.”
“Hôm nay tiêu xài quá đà, mua bao nhiêu thứ, mệt lắm. Nên em ở trong phòng thay đồ nghỉ hơi lâu chút, các chị không để bụng chứ?”
Lúc này, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi đủ màu, thật đúng là một màn đặc sắc.O mai d.a.o Muoi
“Xin lỗi nha em gái, mấy chị uống chút rượu, nói bậy nói bạ thôi, em đừng để trong lòng nhé… Chị xin phép về trước đây!”
“Vậy chị cũng đi trước nha.”
“Hẹn gặp lại lần sau!”
Cả đám bước như bay, chân mang giày cao gót mà chạy còn nhanh hơn đi bình thường, chớp mắt đã chẳng còn ai.
Xem ra, cả đời này họ cũng không muốn có “lần sau” với tôi nữa.
Tôi từ từ thu lại nụ cười.
Sau đó gõ nhẹ vào hệ thống: “Hệ thống, trước đó ngươi nói đã điều tra về thân thế của Tạ Hoài Yến, có thể kể cho ta nghe một chút không?”
“Dĩ nhiên là có thể rồi, chỉ là…” Hệ thống có vẻ hơi bối rối: “Tự dưng sao cô lại muốn biết chuyện này?”
Tôi cũng không rõ nữa.
Lúc mới xuyên sách, tôi chỉ một lòng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, không hề quan tâm đối tượng nhiệm vụ cụ thể là ai, cảm thấy ai cũng như nhau thôi.
Cho nên cuối cùng, tôi mới có thể nhầm lẫn cả nam chính với phản diện.
Nhưng bây giờ thì khác.
Không hiểu vì sao, lúc này tôi đặc biệt muốn hiểu rõ về Tạ Hoài Yến.
Muốn biết anh vui giận buồn thương thế nào, muốn biết quá khứ anh đã trải qua những gì, muốn biết rốt cuộc anh là người ra sao.