14
Sáng hôm , khi tỉnh dậy, chuẩn sẵn bữa sáng, đang bận rộn trong phòng giặt.
Anh ôm lấy eo từ phía : “Bảo bối, xin em, tối qua uống nhiều quá.”
: “Là tiệc tùng mà, em hiểu mà. Anh mau ăn sáng , em giặt đồ…”
Lời dứt, ngạc nhiên khi thấy một vết son môi chiếc áo sơ mi trắng trong giỏ quần áo bẩn: “Khải Thành, áo … dấu son môi ?”
Anh sững , nhất thời nghĩ lời biện minh—dù vết son môi , cũng nhớ gì về nó.
“Anh là đang lén lút với ai bên ngoài chứ?” hỏi, nhưng xòa, “Đùa thôi mà, vẻ mặt của , em cũng gì nữa.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, cũng bật cùng .
“Khải Thành, em là với con em nhất, việc cho em và Minh Tâm, em đều ghi nhớ.” vòng tay ôm lấy eo , nhẹ nhàng , “Tối qua nhiều quá, ai cũng say mèm, chắc ai vô ý chạm thôi, em sẽ để tâm .”
Anh gật đầu, vỗ vỗ : “Em một lòng một với em là , bảo bối.”
chỉ gây mâu thuẫn giữa và phụ nữ .
Phó Khải Thành là kẻ biến thái, cần thiết trực tiếp đối đầu với một kẻ biến thái.
Nếu cho rằng phụ nữ là “đồng loại” của , hãy để họ nghi ngờ lẫn , tàn sát lẫn . Thời gian trôi qua, sẽ dần lộ sơ hở.
Vài ngày , một đêm nọ, hét lên kinh hãi, đánh thức dậy.
Anh nén giận hỏi chuyện gì.
co ro ở góc giường, chỉ chiếc điện thoại ném xa: “Khải Thành, em… em nhận một tin nhắn nặc danh, đó là…”
Là ảnh Phúc Đa hành hạ, cắt phần mặt và của Phó Khải Thành, chỉ để nửa cánh tay đang xách con mèo.
Đó là tin nhắn dùng một điện thoại khác gửi cho , còn kèm theo một dòng chữ.
“Hãy đoán xem kẻ bạo hành mèo là ai? Rất thể, đang ở ngay bên cạnh bạn.”
Phó Khải Thành cầm điện thoại lên, xem hết tin nhắn, sắc mặt khác lạ, lập tức gọi đó.
Đương nhiên tắt máy từ lâu.
Những bức ảnh là lưu từ iPad, và chắc chắn rằng Phó Khải Thành chỉ chia sẻ chúng với phụ nữ .
Lúc , run rẩy bật : “Khải Thành, những bức ảnh … Chuyện qua lâu như , ngoài kẻ bạo hành mèo, còn ai giữ những bức ảnh chứ?”
Phó Khải Thành mím môi, im lặng gì.
tiếp tục: “Khải Thành, nếu thật sự là kẻ phạm tội, lấy của em từ ? Tại gửi ảnh cho em?”
“Hắn kẻ bạo hành mèo đang ở bên cạnh em, ý nghĩa là gì đây? Khải Thành, em sợ quá…”
Lúc mới bừng tỉnh, gượng gạo an ủi : “Thôi nào, lẽ chỉ là trò đùa thôi, mèo thì đều trông giống … Chưa chắc là Phúc Đa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cam-bay-hon-nhan/chuong-14.html.]
“Không! Em nhớ rõ lắm, tai của Phúc Đa hai vết sứt nhỏ, em nhận , đó chính là Phúc Đa! Khải Thành, chúng thể đăng những bức ảnh lên mạng, cư dân mạng nhất định sẽ tìm kẻ bạo hành mèo là ai! Đến lúc đó, để bại danh liệt!”
Anh mặt lạnh, lấy điện thoại từ tay : “Đã muộn , ngủ , để xử lý, đừng những thứ đáng sợ nữa.”
Khi chuẩn xóa , canh đúng thời điểm, thầm thì: “Khải Thành, bàn tay trong bức ảnh xem…”
Anh cầm điện thoại khẽ run, đầu : “Bàn tay ?”
“Bàn tay mèo cào, để sẹo .”
Lần , mặt tái hẳn, biểu cảm thể giữ , hét lên: “Đừng tưởng tượng lung tung!”
co ro, run rẩy, thở dài, cuối cùng vai chồng dịu dàng: “Ngủ , tin , sẽ xử lý chuyện .”
gật đầu: “Vâng, em cũng ngoài, tiếp xúc với ai cũng ít, thể đang ẩn nấp quanh , nhất định cẩn thận…”
Tối hôm đó, Phó Khải Thành dỗ ngủ, kiên nhẫn chờ cho đến khi chìm giấc ngủ.
Anh nghĩ ngủ thật sự.
thực vẫn thấy tiếng rón rén bước phòng khách lúc bốn giờ sáng, áp điện thoại tai, giọng đầy bực tức nhưng vẫn cố kìm nén.
Trong cuộc gọi, che giấu nổi sự tức giận: “Cô gửi cho cô những bức ảnh đó là ý gì?! Cái gì mà phát điên? Nếu là cô thì còn ai nữa hả?!”
Đứng phía lưng , nhẹ nhàng cất tiếng gọi, giọng mơ hồ như tỉnh hẳn: “Khải Thành, đang gọi cho ai ?”
Đây là đầu tiên thấy lúng túng đến ngần năm chung sống.
Khi và buông điện thoại xuống, khuôn mặt hiện lên một thoáng hoang mang, như thể đang bao vây từ cả hai phía.
Trước đây, dù gặp chuyện gì, luôn giữ vẻ bình tĩnh, xử lý việc một cách chậm rãi và cẩn trọng. từng nghĩ rằng điều đó khiến thật đáng tin cậy, nhưng giờ đây mới nhận chính vẻ điềm đạm là thứ giúp từng bước thiện kế hoạch hủy hoại cuộc đời .
Lúc , sự hoảng loạn trong mắt nhanh chóng giấu kín: “Em vẫn ngủ?”
“Em tỉnh , gặp ác mộng. Khải Thành, em thể quên tin nhắn nãy.”
“Anh bảo là sẽ lo mà! Cưng , công việc của thực sự bận rộn, em thể hiểu cho ?” Giọng phần mất kiên nhẫn, xen lẫn chút bối rối.
, còn cảm giác tự ti sợ sệt nữa: “Anh cho em , đang gọi điện với ai.”
“Đối tác, chuyện công việc thôi.”
“Muộn ?” đầu đồng hồ treo tường trong phòng khách, “Gần bốn giờ sáng .”
“Khởi nghiệp là như , thứ đều tự lấy. Trước đây cũng thường việc nửa đêm, em quên ?”
“Trước đây…” ngập ngừng một chút, mỉm , “À đúng , suýt thì quên. Hình như từ khi em mang thai, công việc của bỗng dưng bận bịu hơn hẳn.”
Vẻ mặt thoáng biến đổi, trong bóng tối, ánh sáng từ phòng ngủ hắt khiến khuôn mặt trông phần âm u.
Anh : “Cưng , cảm giác… em đang gì đó ngầm nhỉ?”
Thực đúng là ẩn ý, mà cũng đúng là kẻ tật giật .