Cái Giá Cho Một Nụ Cười - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-03-17 09:44:28
Lượt xem: 1,217
[FULL] Cái Giá Cho Một Nụ Cười
Tác giả: Giang Phong Nhập Hoài
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Lúc đang chụp ảnh trên tuyết, bạn trai tôi đột nhiên quật ngã tôi để chọc bạch nguyệt quang vui.
“Đùa chút thôi mà, trông em ngốc nghếch quá haha!”
Hôm đó, bạch nguyệt quang của anh ta đã nở nụ cười đẹp nhất, còn tôi thì gãy tay phải và không bao giờ cầm được d.a.o phẫu thuật nữa.
Sau này, anh ta mắc một căn bệnh hiếm gặp, và bác sĩ duy nhất trong cả nước có thể thực hiện ca phẫu thuật đó chính là tôi.
Khoảnh khắc anh ta quật ngã tôi để chọc bạch nguyệt quang vui, anh ta đã tự vứt đi mạng sống của mình.
01
Thành phố A hiếm khi có tuyết lớn, sau bữa trưa, tôi và vài đồng nghiệp đi dạo trong bệnh viện thì tình cờ gặp Trương Đới Phi đang chụp ảnh tuyết.
Thời đi học, cô ấy đã nổi tiếng là một mỹ nhân lạnh lùng của trường y, tính cách còn lạnh hơn cả con d.a.o phẫu thuật ngoại khoa của cô ấy, chưa từng thấy cô ấy cười.
Cô ấy là nữ thần của nhiều anh chị em khóa trên và khóa dưới.
“Bác sĩ Trương, bên ngoài lạnh lắm phải không!”
Một đồng nghiệp nam gọi tên Trương Đới Phi, đưa cho cô ấy cốc cà phê để làm ấm tay.
“Cảm ơn.”
Trương Đới Phi bình thản quay người lại, làn da trắng như tuyết dưới ánh nắng như được phủ một lớp sương mỏng.
Mọi người định chụp ảnh chung dưới gốc cây nên tôi lấy điện thoại ra làm người chụp, khom người căn góc và khoảng cách, giơ một tay đếm ngược:
“Ba, hai...”
Đúng giây cuối cùng, bên tai tôi vút lên tiếng gió mạnh, bạn trai Lục Trạch Duệ của tôi đột nhiên xuất hiện từ đâu đó, cười lớn rồi cúi người vác tôi lên, nghiêng vai phải xuống và thực hiện một cú quật qua vai mạnh mẽ!
Rầm!
“Trông em ngốc nghếch quá haha!”
Tôi ngã sâu trong tuyết, thân cây chôn vùi dưới tuyết bị tôi đập vào rung nhẹ, tuyết trên cành rơi lả tả, đẹp như chốn tiên cảnh.
Trương Đới Phi lần đầu tiên nở nụ cười, khiến mọi người đều kinh ngạc.
02
Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?
Cố tình làm tôi xấu hổ để đổi lấy nụ cười của Trương Đới Phi sao?
Vậy tôi đã làm gì sai?
Đầu óc tôi trống rỗng trong vài giây.
Khi nỗi uất ức và tức giận trong lòng dâng lên, tôi mới nhận ra toàn bộ vai phải đã tê cứng, tay phải hoàn toàn mất cảm giác, miệng chỉ còn biết nghẹn ngào:
“Cứu...”
“Chị ơi, bức ảnh này của chị đẹp quá, em quen chị bảy năm rồi mới thấy chị cười lần đầu!”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Lục Trạch Duệ nhặt điện thoại của tôi lên, như báu vật đem ảnh cho mọi người xem.
“Trời ơi, bác sĩ Trương nên cười nhiều hơn, đẹp quá đi!”
“Tiểu Lục nhanh kéo bạn gái cậu dậy đi, sao lại làm thế chứ?”
Lục Trạch Duệ cười nói không sao, cúi người xuống đào tôi ra khỏi tuyết:
“Thẩm Thanh Uý là blogger hài mà, hai đứa tôi hay đùa giỡn như bạn bè thôi, cô ấy không sao đâu…”
Đột ngột chạm phải ánh mắt vô hồn của tôi, Lục Trạch Duệ lập tức khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cai-gia-cho-mot-nu-cuoi/chuong-1.html.]
Đào sâu hơn, nhìn thấy cánh tay phải của tôi bị biến dạng kỳ lạ, Lục Trạch Duệ lập tức hoảng hốt.
03
“Xin lỗi, xin lỗi Thanh Uý, anh đùa với em thôi…”
Vai phải bị thân cây đ.â.m xuyên qua chảy rất nhiều máu, tôi bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Trưởng khoa và phó viện trưởng vừa tan ca, nhìn thấy tôi đều tái mét mặt, lần lượt đi vào cấp cứu.
Lục Trạch Duệ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, khóe mắt đỏ hoe, liên tục lau đi những bông tuyết trên mặt tôi, hoảng loạn đến mức cả người run rẩy.
Anh ta bị chặn lại bên ngoài phòng cấp cứu, trong giây phút cuối cùng trước khi cánh cửa đóng lại, tôi bình thản nói với anh ta một từ:
"Cút."
04
Lúc tỉnh dậy, tôi đang nằm trong phòng bệnh, Trương Đới Phi đang hỏi y tá về tình hình dùng thuốc tối qua.
Căn phòng tràn ngập hương thơm, mùi tinh dầu tuyết tùng lành lạnh trên người cô ấy thậm chí còn át cả mùi thuốc khử trùng.
Bên gối tôi là điện thoại của Trương Đới Phi, màn hình chưa tắt, cô ấy đã đăng bức ảnh chụp chung trong tuyết lên vòng bạn bè.
Lục Trạch Duệ là người đầu tiên like và bình luận:
[Đàn chị nên cười nhiều hơn, cười lên rất đẹp.]
Tôi sững sờ vài giây.
Ánh mắt lại rơi vào hồ sơ bệnh án bên cạnh điện thoại.
Không biết là sơ ý hay cố ý, hồ sơ bệnh án của tôi bị Trương Đới Phi vứt đại ở đó.
Tôi cũng là bác sĩ ngoại khoa, tôi hiểu được nội dung bên trong.
Cánh tay phải của tôi, sẽ không bao giờ cầm được d.a.o mổ nữa.
05
Tiếng lật giấy vang lên rõ ràng.
Trương Đới Phi quay lại nhìn tôi, lạnh lùng lấy đi hồ sơ bệnh án, không nói một câu.
Dù là đồng môn rồi trở thành đồng nghiệp, quan hệ giữa chúng tôi vẫn không được thân thiết.
Trương Đới Phi ít khi để ý đến người khác giới, càng không thèm để ý đến người cùng giới.
Chúng tôi chẳng có gì để nói.
"Thanh Uý tỉnh rồi à? Xin lỗi, xin lỗi em."
Giọng nói của Lục Trạch Duệ phá vỡ sự yên tĩnh của phòng bệnh.
Anh ấy vừa hoàn thành một ca phẫu thuật suốt đêm, khuôn mặt tuấn tú đẫm mồ hôi, thân hình cao lớn cẩn thận tiến lại gần giường bệnh, nắm lấy tay tôi qua lớp chăn.
“Lúc đó tôi chỉ muốn đùa giỡn với cô thôi, xin lỗi Thanh Uý.”
“Đã thông báo cho ba mẹ em rồi, em yên tâm đi!”
“... Em chỉ bị gãy xương thôi, vài ngày nữa sẽ làm tiểu phẫu, bác sĩ trưởng của chúng ta sẽ tự mình cầm dao, anh cũng sẽ ở đó, tay phải của em chắc chắn sẽ hồi phục!”
Giọng của Lục Trạch Duệ run rẩy, giống như một đứa bé đang bối rối, cúi đầu liên tục xoa nắn ngón tay tôi.
Thấy tôi im lặng, anh ta cười gượng một tiếng, run rẩy lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung.
“Đúng rồi em xem đầu óc anh này! Thực ra hôm qua, anh định cầu hôn em.”
06
Trương Đới Phi không biết đã rời đi từ lúc nào.
Lục Trạch Duệ nhìn tôi bằng ánh mắt cháy bỏng, đầy thâm tình:
“Thành phố A chưa từng có trận tuyết nào đẹp như vậy, anh chỉ muốn nhân lúc tuyết rơi mà cầu hôn em... Khiến em tức giận rồi mới mang đến bất ngờ, em biết không, trên mạng đều như vậy, anh thực sự chỉ muốn đùa em chút thôi! Là anh đáng chết, là anh ngu ngốc, anh cam đoan sẽ không có lần sau nữa!”