Cả Thiên Cung Và Địa Phủ Xôn Xao - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-01 14:13:44
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt Lục Hải Không lập tức cắt còn hột máu.
Ta chợt nhận câu tổn thương thế nào, bịt miệng , nhưng vết thương loét miệng. Nhìn gương mặt trắng bệch và ánh mắt đau đớn của Lục Hải Không, tâm trạng pha tạp thành vị gì nữa , nó khiến ruột gan quặn thắt. tình huống thể xin , đành tát mạnh hai cái, gãi đầu kêu “A a a…” chạy xồng xộc ngoài.
Y như con điên…
Lần đầu tiên cảm thấy ngủ là việc khó khăn đến thế.
Ta trằn trọc giường, lăn qua lăn , thể vứt bỏ hình ảnh Lục Hải Không mặt mày tái nhợt. Ta bật dậy, bưng mặt thở dài, tên Sơ Không đầu thai thành thế cơ chứ, rõ ràng là một tên c.h.ế.t tiệt kiêu ngạo. Sao thành thế …
Chỉ cần Lục Hải Không giận một , chỉ một thôi, chẳng thể hạ quyết tâm xử ! Vì ! Vì … bày cái vẻ tủi đó, dằn vặt.
Ta thở dài, đang hoang mang thì bỗng thấy một cái bóng đen vụt qua phòng. Ta nhướn mày, đang đoán bọn Thanh Sơn Tử chán sống mò đến thì thấy một tiếng lẩm bẩm nhỏ vọng từ bên ngoài , lòng đột nhiên căng thẳng.
Là Lục Hải Không, khi tủi chạy như điên tìm , quả thật là… gì nữa.
Hắn vẫn luẩn quẩn quanh cửa, gõ cửa cũng . sốt ruột, bước tới cửa, thấy thì thào: “Vân Tường. Xin . Không mặc nhận, chỉ đang nghĩ từ chối chú như thế nào, và để mở miệng với ông chuyện… chuyện… Vân Tường, xin . Không mặc nhận…”
Hắn cứ lặp lặp mấy , chỉ một câu đó, càng sốt ruột hơn, đẩy phắt cửa , với Lục Hải Không: “Rốt cuộc ngươi với chú ngươi chuyện gì?”
Cửa đột nhiên mở khiến Lục Hải Không sợ hết hồn, ngơ ngác chăm chú một lát, mặt dần ửng đỏ, tái ngay.
Ta mà hiểu tâm trạng phức tạp của , hít sâu một , đang định xin thì bỗng nắm lấy tay áo khẽ : “Vân Tường, là sói mắt trắng. Ta mắt của , nhưng… nàng đừng ghét nó, cũng đừng ghét .”
Cảm xúc rối rắm thế nào, lời nhiều thế nào cũng một câu đó của đánh tan.
Hắn bồi hồi ngoài cửa lâu như thế, chuẩn lâu như thế, khi thấy buột miệng mấy câu thì thể thấy tuy , nhưng vết thương ở mắt vẫn thành điểm yếu của . Ta cũng lời đó của tổn thương nhiều thế nào, cũng càng rõ, thì sợ khinh thường đến thế.
Bỗng chốc, , nên dùng thái độ gì.
Lục Hải Không mười lăm tuổi cao hơn , đầu tiên ngắm kĩ càng đôi mắt của . Ánh trăng rọi xuống màn tuyết phủ đầy sân, phản chiếu ánh lung linh trong con ngươi đen của . Đứa bé đang tồn tại chân thực, chỉ là giây lát thoáng qua trong cuộc đời Sơ Không, mà là một con đang sống sờ sờ.
Ta rõ cuộc đời Tống Vân Tường chỉ như một bọt nước mờ ảo, sống c.h.ế.t quan trọng. đối với Lục Hải Không mà , đây là cuộc đời của , cuộc đời duy nhất.
Có lẽ là vì tối nay lạnh quá, như ma xui quỷ khiến bước qua cửa ôm lấy Lục Hải Không. Vòng tay qua lưng , siết thật chặt.
Người Lục Hải Không bỗng cứng đờ, càng ngày càng cứng: “Vân Vân Vân Vân Vân… Tường?”
“Xin .” Ta , “Đó chẳng qua chỉ là câu buột miệng lúc giận dỗi mà thôi, xin . Ta ghét ngươi , đừng buồn.”
Lục Hải Không ngẩn , cơ thể thả lỏng hơn, lưỡng lự một lát, đặt tay lên lưng , ôm hờ, như thể sợ ôm chặt quá sẽ xúc phạm . Ta thấy tiếng thở dài bên tai : “Vân Tường, lúc đó mặc nhận, chỉ đang nghĩ nên từ chối chú như thế nào, và để với ông chuyện… chuyện… chuyện cưới nàng.”
Ta rớt mắt, sững sờ.
“Mấy năm thể nhưng giờ thì , thể để lỡ Vân Tường thêm nữa, khi đại quân Nam tiến vẫn còn chút thời gian rảnh, cho nên định tổ chức hôn lễ… Vừa nãy cũng thuyết phục chú , Vân Tường, nàng đồng ý ?”
Không nếu bây giờ với rằng: “Ta về kinh thành giúp cha , gả cho Tam hoàng tử.” thì vẻ mặt Lục Hải Không sẽ như thế nào. Ta đẩy Lục Hải Không , gãi đầu: “Ngươi đừng vội, để nghĩ .”
Lục Hải Không nắm lấy gấu áo buông: “Ta Vân Tường Bắc Trường Thành với từ bỏ nhiều thứ, khi tới đây nàng cũng chịu nhiều tủi khổ. dẫu nàng vẫn ở bên cạnh , Vân Tường với , phụ nàng…”
Ta xoa trán, nếu tới việc chịu tủi khổ khi tới Bắc Trường Thành thì vẫn thực sự trải nghiệm. Một là, suốt ngày ở quán rượu của Lan Hương, thấy lời tiếng nào. Hai là, con gái thừa tướng như mà thể bình an vô sự ở trong “phủ thủ lĩnh phản loạn” suốt năm năm thì thể thấy những tủi khổ Lục Hải Không chịu còn hơn cả . Lẽ về tình về lý đều nên nhận lời Lục Hải Không, nhưng chiều nay Thanh Sơn Tử mang cái tin đó tới, dù đời tình cảm gì, những dẫu vẫn tròn đạo hiếu.
Ta nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ một lí do: “Lục Hải Không, ngươi với ngươi, ngươi phụ , nhưng ngươi yêu ?” Hỏi xong câu , cũng rùng , gắng dằn cảm giác buồn nôn , hỏi tiếp: “Ngươi ngưỡng mộ , kính trọng , nhưng thứ là những điều đó, đó tình yêu nam nữ, tình cảm vợ chồng. Ngươi… hãy nghĩ .”
Lục Hải Không giật , như thể ngờ sẽ những lời , nghĩ một lát đáp: “Ta hiểu những thứ đó, nhưng đời sẽ lấy ai khác ngoài nàng. Vân Tường, nên nghĩ là nàng mới đúng.”
Hắn tiếp tục ép giải thích, chỉ : “Nếu Vân Tường đồng ý thì với một lời là , nếu nàng hoãn , thì chúng sẽ hoãn. Đêm tuyết lạnh lắm, Vân Tường nhớ giữ ấm nhé, về .”
Nhìn bóng khuất trong sân, cửa che kín mặt, nhóc con, đừng như thế chứ! Cũng đừng dùng cái mặt chín chắn trưởng thành đó tới đặt vấn đề chứ! Ngươi khiến y như một con bé cáu kỉnh , hổ c.h.ế.t mất!
Ba ngày , đặt một lá thư bàn: núi săn thú, ngày về. Lục Hải Không ngươi quyết định xong đánh thì cứ đánh, đừng đợi về thành .
Cuối cùng quyết định tới cửa Nam, về kinh với bọn Thanh Sơn Tử. Bởi vì Lục Hải Không bây giờ rời xa vẫn thể sống , mà ở kinh thành, cha Tống già yếu, thị nữ Thúy Bích lâu gặp, và còn nhiều nữa. Bọn họ thể c.h.ế.t trong cái gọi là tranh đấu chính trị, giống như phủ tướng quân năm năm , hỏa thiêu thành tro bụi.
Nếu về mà thể chút tác dụng, thì nên về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ca-thien-cung-va-dia-phu-xon-xao/chuong-7.html.]
Lúc về kinh thành nhanh hơn lúc nhiều.
Dọc đường, khí chiến tranh lan tỏa tới từng ngóc ngách, dân chúng đều mang vẻ hoảng sợ. Không ngờ thế cục căng thẳng tới . Ở Bắc Trường Thành, cách li quá , Lục Hải Không cũng bảo vệ quá cẩn thận.
Năm ngày khi bỏ , chúng tới ranh giới thế lực của quân Bắc Trường Thành, chỉ cần qua một thành nữa thì xem như vùng kiểm soát của triều đình. Thanh Sơn Tử dịch dung cho thành một bà lão, y và Hắc Vũ con , diễn vở con đưa về quê, tuy bất mãn cái vai già , nhưng nghĩ tới việc cũng mấy trăm tuổi thì gọi là cũng , vì thế miễn cưỡng đồng ý.
Lúc qua cổng thành cuối cùng, quan binh đang tiến hành kiểm tra như bình thường, thì đột nhiên một quân sĩ thanh lĩnh[3] cưỡi ngựa phi tới, tiếng vó ngựa hối hả pha lẫn tiếng hô to của gã: “Lệnh khẩn cấp! Giữ tất cả phụ nữ còn trẻ! Không cho khỏi thành!” Hắn liên tục lặp , binh lính bảo vệ thành lập tức khua giáo ngăn tất cả dân chúng đường , : “Phụ nữ trẻ tuổi khỏi thành!”
[3] Thanh lĩnh: từ dùng để chỉ những xuất từ nông dân lên thành thị việc.
Quân sĩ thanh lĩnh phi ngựa tới cổng thành, ghìm cương, lấy một bức tranh từ n.g.ự.c dán lên bảng thông báo: “Phàm là những giống như trong bức tranh ba phần, phân già trẻ gái trai đều giải về nha phủ cho !”
Hắc Vũ và Thanh Sơn Tử phía lập tức trở nên căng thẳng, Thanh Sơn Tử thấp giọng : “Tiểu thư, cúi đầu xuống.”
Ta đang suy nghĩ một vấn đề sâu xa: “Giống ba phần là giống thế nào?”
Chả hiểu thấy hai phía thở dài, bọn họ đang thở dài điều gì, ngẩng đầu lên bức tranh dán bảng thông báo phía đằng xa, thoáng chốc ngây . Ai mà vẽ giống hệt thế? Ở Bắc Trường Thành, ngoài Lục Hải Không, còn ai quan sát tỉ mỉ như thế nữa.
Lòng chút bối rối, cúi xuống, đúng là thêm vài phần già dặn.
Phụ nữ còn trẻ đều giữ hết, bọn lính bước tới kiểm tra từng . Thanh Sơn Tử bên đỡ lấy , Hắc Vũ một bước, lúc qua binh lính, Thanh Sơn Tử giả vờ khẽ : “Mẹ, quan binh chỉ đang tìm ngươi thôi, .”
Ta quan tâm đến y, chỉ cúi đầu về phía , đúng lúc sắp khỏi cổng thành thì đột nhiên vị binh sĩ thanh lĩnh đó cản : “Bà lão, ngẩng đầu lên một chút.”
Sau khi lời bắt đầu do dự, nếu bắt tại đây, tà và Lục Hải Không…
Ai ngờ còn nghĩ xong, thì Hắc Vũ phía kéo tay , ngơ ngác gã, Hắc Vũ buông một câu “Đắc tội.” bèn dùng cánh tay rắn chắc giữ chặt vai. lúc đó Thanh Sơn Tử cũng rút thanh nhuyễn kiếm khỏi eo, lời nào vung thẳng về phía mắt viên binh thanh lĩnh.
Con ngựa thương, trong tiếng rú thảm thiết của nó, Hắc Vũ lệnh “chạy”, hai lập tức thi triển khinh công, đạp lên vai phía bay thật xa.
Ta bò lên vai Hắc Vũ, cổng thành hỗn loạn, chẳng tại nhớ tới ngày đầu thai, cầu Nại Hà cũng hỗn loạn như thế. hôm nay ánh mắt căm thù chằm chằm . Ta thấy lòng trống vắng lạ kì.
Lúc về tới địa bàn của triều đình, bọn Thanh Sơn Tử và Hắc Vũ nhanh nhẹn hơn nhiều, mua ngựa nên tốc độ nhanh hơn ít, chỉ mấy hôm nữa là về tới kinh thành.
Đã lâu thấy kinh thành, kinh, đám Thanh Sơn Tử và Hắc Vũ việc, bảo tự về tướng phủ. Ta thầm thấy kì lạ, bọn họ sợ chạy ? ngẫm , tới kinh thành còn chạy , vì thế ngoan ngoãn tự về tướng phủ.
Tàn tích của phủ tướng quân đối diện tướng phủ dọn dẹp sạch sẽ. Đối với lịch sử của thiên triều mà , phủ đại tướng quân ngày xưa thành một nét mực thể , thể .
Thị vệ canh cửa tướng phủ vẫn là mấy cũ, thấy , bọn họ đều sợ c.h.ế.t khiếp: “Tiểu… thư về ?”
Ta gật đầu: “Ta về .”
Một tên thị vệ nhũn chân, vội vàng chạy bên trong. Người đầu tiên gặp nhất khi về phủ là cha , nhưng lạ là, thấy cha Tống nổi giận lôi đình trong đại sảnh, mà là một ông già gầy như que củi, bệnh tật liên miên trong phòng.
Ta dám gọi ông, ngờ năm tháng giày vò một thế .
Cha Tống giường, mơ màng . Ông nhắm mắt nghỉ ngơi hồi lâu, thở dài, khóe mắt bắt đầu ươn ướt: “Đã … , thì đừng nên về.”
Nguyên của là một áng tường vân, trời sinh trời nuôi, cha , hiểu công cha như núi là gì, nhưng giây phút cảm thấy, ông già tuy bên ngoài tội ác tày trời, nhưng vẫn nên đối xử với ông , bởi vì mặt , ông chỉ là một cha cô đơn.
“Cha.” Ta , “Con gái bất hiếu. Con đồng ý lấy Tam hoàng tử.”
Khóe miệng cha Tống run, im lặng hồi lâu mới cố gắng dậy, nghiêm khắc : “Ai đưa con về! Dù cha con thất bại, nhưng cũng tới nỗi bán con gái cầu sống.”
Ta sửng sốt, hoang mang đáp: “Không cha bảo Thanh Sơn Tử và Hắc Vũ tới đón con về ?”
Cha Tống thẫn thờ đột nhiên khổ thành tiếng: “Hai đó đương kim Hoàng thượng g.i.ế.c từ lâu . Hai tới đón con e là cấm quân dịch dung thành…” Cha Tống lắc đầu, “Năm đó mất trăm phương nghìn kế đưa con và Hải Không tới Bắc Trường Thành… Vậy mà bây giờ vẫn liên lụy tới con. Vân Tường, cha với con, với con, với Lục và Hải Không, càng với tiên hoàng…”
Trăm phương nghìn kế đưa và Lục Hải Không tới Bắc Trường Thành?
Ta ngẫm , mới giật nhận tất cả chuyện đêm phủ tướng quân bốc cháy đều kì lạ. Sau khi hai tên áo đen , tướng phủ bất kỳ tin tức gì nữa. Món đồ quan trọng như Tướng quân lệnh thấy triều đình phái đuổi theo. Ta và Lục Hải Không chậm như rùa bò, cũng ai truy sát. Lục Lam của Bắc Trường Thành ngang nhiên tuyên bố tạo phản, mà triều đình năm năm mới tay xử lý…
Ta thời gian cha Tống tranh giành đấu đá với đương kim Hoàng thượng thế nào, nhưng cha Tống giờ đây, đàn ông bốn mươi tuổi hao tổn tất cả tâm huyết.
Ta vỗ lên mu bàn tay nhăn nheo của ông: “Cha, , con mạnh mẽ.”