Ông cứ loạng choạng trong phòng, va đập khắp nơi. Cuối cùng bà mới từ từ dậy, hướng về phía ông và hét: “Đi về phía .”
Ông như lời bà, mò theo giọng của bà mà leo lên giường.
Sáng sớm hôm , tiếng ông hét lên: “A a a! Mắt của !”
“Triệu Phượng!”
“Triệu Phượng!”
Ông hét tên bà, như thể phát điê n.
sợ hãi, vội chạy bếp.
Thấy bà đang nấu ăn, : “Bà ơi, ông dậy , ông đang gọi bà đấy.”
Trà Sữa Tiên Sinh
Bà phá lên, bình thản nấu ăn: “Kệ ông , bà nấu xong bữa sáng, rảnh phục vụ ông .”
Nói , bà tiếp tục việc, chẳng ý định mặt ông.
Bà còn dặn: “Cháu tránh xa ông , giờ ông phát điê n , đừng để ông bắt gặp.”
Vừa dứt lời, tiếng ông hét: “Triệu Phượng, đưa kéo đây, bà giấu kéo ở ?”
Ông đa u đớ n lăn lộn trong sân, hai mắt vẫn ngừng chảy m áu.
Thấy bà gì, ông hét lớn: “Triệu Phượng! Bà điếc ? Mau đưa lên bệ nh việ n trấn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bup-be-vai/chuong-5.html.]
Trasuatiensinh Bà lạnh lùng ông, hề ý định giúp.
Ông bật dậy, giận dữ gào lên: “Triệu Phượng, bà tin l-ột d((a bà ? Mau đây!”
Vì quá kích động, m áu từ hai mắt ông chảy càng nhiều.
Bà khẽ hừ lạnh một tiếng, đáp: “L ột d a á?”
Ông hét lên: “ .”
Bà tiến thẳng đến bên ông, nắm lấy áo ông, kéo ông cạnh giếng nước.
Ông lập tức hoảng sợ, dùng tay đẩy bà , giọng run rẩy: “Triệu Phượng, bà định gì?”
Bà : “Dìm c hết ông!”
“Triệu Phượng, bà đừng gi ết , dù chúng cũng sống với cả đời, còn là cha ruột của Thu Long mà!”
Thu Long là tên chú , ba năm chú về nhà.
Ba năm , chú yêu một cô gái thành phố, kết hôn với cô và ở thành phố. ông nội đồng ý, bắt chú ở làng để chăm sóc ông khi về già.
Hai cãi kịch liệt, từ đó chú bao giờ , cũng một lời nhắn nào gửi về.
Bà thường nhớ đến chú và , nhờ tìm tin tức về chú nhưng đều kết quả.
Nghe thấy tên chú, bà sững sờ trong vài giây, ông nội : “Nếu c hết, bà sẽ ăn thế nào với Thu Long?”