Kể từ khi răng của ông bắt đầu chảy má u, tính tình ông trở nên đặc biệt nóng nảy, chỉ cần ý là đ-ập bàn đ-ập ghế, chén đũa trong nhà sắp đậ-p bể hết .
Bà cau mày, : “Ông già , ăn xong chúng khám bệnh ở trấn, ông ăn cơm .”
Bà nhặt mảnh bát v ỡ đất lên, đặt lên bàn, lấy một bát cơm khác cho ông .
Ông sang bà quát lên: “ nuốt nổi!”
Khi ông mở miệng, thấy má u dính đầy ră ng, cả miệng ông là má u, thêm cả mùi h—ôi khó chịu như mùi th ịt t hối.
Bà đặt bát đũa xuống, bất lực : “Vậy giờ lên trấn , sẽ cùng ông.”
Ông lườm bà, đậ p bàn : “Bà cùng là chuyện đương nhiên, đừng khó chịu trong lòng. Đừng để bực nữa, thì đá((nh g ãy c hân bà.”
Nói những lời đó, ông trông hung hăng như nuố t ng bà .
Bà kể rằng khi còn trẻ từng ông đá nh gã y -ng m?,ũi. Đến bây giờ sống mũi của bà vẫn tẹt, còn một cụ c u kỳ lạ nhô lên gần mũi, sờ thấy cứng.
Bà cúi đầu, ông , ông hừ lạnh một tiếng sân chuẩn xe lừa.
2
Ông buộc xong xe lừa, Trương Cường ở nhà đối diện sang.
Khuôn mặt đầy thịt, hình to lớn, trông như một con cóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bup-be-vai/chuong-1.html.]
Trương Cường : “Chú năm, cho cháu mượn xe lừa nhà chú một chút, cháu trấn mua ít thịt.”
Vừa , tay đặt lên dây cương kéo lừa, cứ như thể chiếc xe lừa đó là của .
Ông gượng hai tiếng, : “Cường Tử, chú với thím mày cũng trấn, cháu định mua bao nhiêu thịt? Nếu mua nhiều thì chú với thím sẽ nữa, xe lừa để cháu dùng .”
Trương Cường , nheo mắt : “Cháu mua nửa con heo, đợi mua về , cháu sẽ biếu chú nửa cân thịt.”
Trương Cường nào mượn xe lừa cũng , nhưng bao giờ thấy cho nhà miếng thịt nào.
Trà Sữa Tiên Sinh
: “Nói dối, từng cho nhà miếng thịt nào.”
Lời dứt, ông nội đá một cái, lớn tiếng mắng: “Thằng ranh con, mày chuyện với chú Cường mày kiểu gì thế? Đấy là chú mày, đồ mấ t dạy!”
Ông trừng mắt, vẻ sắp đánh , vội chạy núp lưng bà nội.
Trương Cường : “Không , trẻ con mà. Thế cháu nhé.”
Ông nội lập tức nở nụ : “Đi đường cẩn thận nhé.”
Trương Cường dắt xe lừa nhà .
Ông nội tại chỗ ngớ ngẩn, m áu từ miệng ông chảy , rớt xuống m u bàn chân.
Có lẽ ông phát hiện đang , đầu trừng mắt : “Mày thật hổ, còn đòi thịt , chẳng nhục .”
Nói xong ông liền nhà.