Chỉ là, giờ đây tất cả đều đã vô nghĩa.
"Thi Thi!"
Từ xa, Cố Diễn chạy về phía tôi. Nhưng khuôn mặt ấy, đã không còn là chàng trai non nớt của năm đó nữa.
Anh ta vươn tay định nắm lấy tôi, nhưng tôi lập tức hất ra.
Sắc mặt Cố Diễn chợt trở nên mất mát, anh ta cố gắng dỗ dành tôi: "Vẫn còn giận à? Đừng giận nữa, anh đã đến tìm em rồi mà."
"Đoán xem anh mang gì cho em này?"
Vừa nói, anh ta vừa bí ẩn lấy ra một mô hình búp bê phiên bản giới hạn từ trong túi: "Có thích không?"
Tôi hơi bất ngờ, nhưng không hề vui mừng.
Chỉ có chút cảm thán — hóa ra, từ trước đến nay, anh ta vẫn biết tôi thích gì, chỉ là chưa bao giờ muốn dành tâm sức để đối tốt với tôi mà thôi.
Trước đây, khi chúng tôi đi dạo phố, tôi mua cho Cố Diễn rất nhiều đồ.
Lúc dạo qua một cửa hàng, tôi để ý đến một bộ sưu tập mô hình búp bê, cả bộ có giá khoảng hai mươi ngàn.
Nhưng khi tôi vừa định mua, Cố Diễn liền cau mày lạnh lùng nói: "Ngay cả Vân Vân cũng không chơi mấy thứ này, em lớn thế rồi mà vẫn còn thích đồ chơi à?"
"Lúc nào cũng chỉ biết lo mấy thứ vớ vẩn, thà để dành tiền ủng hộ anh khởi nghiệp còn hơn."
Tôi nào dám phản bác, chỉ có thể gật đầu, từ đó không bao giờ dám mua mô hình trước mặt anh ta nữa.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng nhận được món quà do chính tay anh ta tặng.
Nhưng nó đã không còn là thứ tôi muốn nữa rồi.
Thấy tôi không nhận, Cố Diễn nhíu mày: "Sao vậy?"
Tôi thản nhiên đáp: "Không thích nữa."
Anh ta sững sờ, vẻ mặt thoáng chút áy náy, cố gắng nở nụ cười: "Vậy bây giờ em thích gì? Anh sẽ tặng em."
Nếu là trước đây, chỉ cần anh ta nói vậy, tôi chắc chắn sẽ quên hết giận dỗi.
Nhưng bây giờ thì đã quá muộn.
"Không cần đâu, nếu không có chuyện gì thì anh về đi. Hà Vân vẫn còn nằm viện mà, anh nên chăm sóc cô ta."
Tôi nói mà không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy mình đã giúp anh ta nói ra suy nghĩ trong lòng thôi.
Thế nhưng, Cố Diễn lại đột nhiên nổi giận, không còn vẻ nhún nhường lúc nãy nữa.
"Lâm Thi, em có thể đừng như vậy không? Em làm anh thật sự rất mệt mỏi!"
"Anh đã nói rồi, anh và Vân Vân không có quan hệ gì cả, tại sao em cứ không tin?"
"Bây giờ anh đã vì em mà bỏ cô ấy lại một mình trong bệnh viện, em còn muốn gì nữa?"
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: "Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, về đi."
Sắc mặt Cố Diễn thoáng chút sững sờ, sau đó là giận dữ: "Lâm Thi, em còn muốn thế nào nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/buoc-ve-phia-tuong-lai/7.html.]
"Em tin không? Nếu em cứ như vậy, anh sẽ về và ở bên Vân Vân luôn, không cần em nữa!"
Tôi lập tức đáp lại: "Ồ, vậy chúc mừng anh."
Nói xong, tôi quay người định rời đi.
Cố Diễn đột nhiên hoảng loạn, vội vàng kéo tay tôi lại, luống cuống giải thích: "Anh không có ý đó..."
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Xin chào, đây có phải là nhà họ Lâm không?"
Tôi quay đầu lại — thì ra là Tần Hiên, đàn em mà Vương Thiến từng giới thiệu cho tôi trong buổi tiệc lần trước.
8
Tôi hất tay Cố Diễn ra, bước đến chào hỏi Tần Hiên.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra người ông nội muốn giới thiệu cho tôi, chính là cậu ấy. Thật trùng hợp!
"Vào nhà đi, ông nội tôi vừa nhắc đến cậu đó."
Tôi mỉm cười trò chuyện cùng cậu ấy, Tần Hiên gật đầu, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Cố Diễn.
Cố Diễn đứng đó bị bỏ rơi, sắc mặt nhẫn nhịn như thể đang chịu ấm ức.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không chịu nổi, vội vàng dỗ dành anh ta vì sợ anh ta không vui.
Nhưng bây giờ, lòng tôi không hề gợn sóng.
Tôi biết, đây chỉ là một chiêu trò của anh ta để thu hút sự chú ý của tôi mà thôi.
Tôi cùng Tần Hiên đi ngang qua Cố Diễn mà không nhìn anh ta lấy một lần.
Chỉ đến khi bước vào cổng chính, tôi mới nghe thấy tiếng Cố Diễn vội vã gọi theo sau: "Thi Thi!"
Tôi không quay đầu lại, chỉ mỉm cười với Tần Hiên rồi dẫn cậu ấy vào nhà.
Sau khi giới thiệu Tần Hiên với ông nội, ba người trò chuyện một lúc, ông liền tạo cơ hội để chúng tôi nói chuyện riêng.
Nhưng đến khi chỉ còn hai người, tôi lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Dù sao thì, cả hai lần tôi không vui vì Cố Diễn đều bị Tần Hiên bắt gặp.
Mà hầu hết đàn ông đều không thích điều đó...
Tần Hiên chủ động phá vỡ sự im lặng: "Vừa rồi, anh Cố trông có vẻ thật lòng muốn níu kéo chị?"
"Chị có định quay lại không?"
Trong bữa tiệc rượu, bạn bè say xỉn nói không ít chuyện cũ giữa tôi và Cố Diễn, Tần Hiên cũng có mặt nghe thấy.
Tôi lắc đầu: "Nước đổ khó hốt."
Tần Hiên nhìn tôi vài giây, rồi bất chợt bật cười: "Thời gian thay đổi, con người cũng sẽ thay đổi."
"Tình yêu kết thúc, cũng là một sự tái sinh."
Tôi không hoàn toàn hiểu hàm ý trong lời cậu ấy, chỉ cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn tôi thật dịu dàng.
Trò chuyện một lúc, tôi dẫn Tần Hiên đi dạo trong khu vườn biệt thự.