BỨC TRANH CỦA SỰ THIÊN VỊ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-10-15 06:43:49
Lượt xem: 174
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
Cập nhật lúc: 2025-10-15 06:43:49
Lượt xem: 174
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
Chương 8
Thấy kiên quyết dứt khoát, chị Cả chỉ im lặng một lát buồn bã gác máy.
mang giấy chuyển hộ khẩu nộp cho trường, chính thức nhập hộ khẩu tập thể.
tràn đầy hy vọng: đợi đến khi nghiệp, ở công ty, hộ khẩu sẽ chuyển về trung tâm nhân tài, chỉ cần cố gắng vài năm nữa, tích góp tiền cọc mua nhà thể định cư ở thành phố .
bắt đầu cắt đứt dần liên hệ với gia đình.
Ngay cả dịp Tết, cũng thà thuê một căn phòng nhỏ gần trường, chứ về nhà.
Sau đó, sống yên thêm một năm.
Cho đến khi, ba gọi điện.
Con trai cưng duy nhất của nhà họ Chu bắt đầu ôn thi.
Kỳ thi đầu hai môn tự luận, nó chẳng chọn trường nào, cũng tìm tài liệu ở , lúng túng như gà mắc tóc.
Nó và đám bạn đăng ký học thêm ở một trung tâm, học phí lên tới ba vạn tám.
Số tiền nhỏ, ba sợ lừa, liền gọi cho “nhờ giúp”.
Lần , giọng họ cẩn trọng khác thường dù năng lạnh lùng, thậm chí mắng đôi câu, họ cũng dám cãi .
thấy buồn .
Vì thằng Diệu Tổ mà họ thật sự thể cúi đầu thấp đến thế.
cũng phí tâm tư, chỉ gửi cho nó vài diễn đàn học tập và nhóm chia sẻ tài liệu đáng tin.
Cùng một độ tuổi, cùng ôn thi cao học khác thì tự lên kế hoạch, tự chọn trường, tự học, còn em chỉ há miệng chờ khác đút.
Đáng tiếc, định đút cho nó ăn nữa.
tưởng chuyện đến đó là xong.
Không ngờ một tuần , họ gọi.
Vòng vo vài câu, để Diệu Tổ thi trường của .
thẳng thừng từ chối.
Từ đại học hạng hai mà thi lên trường top đầu là quá mạo hiểm, cho dù tham vọng, cũng nhất thiết cùng trường với .
Thanh Hoa, Bắc Đại, Phục Đán, Chiết Giang… chẳng còn đó ?
Sau đó, họ gọi mấy nữa, gửi cho ít lạp xưởng nhà .
hiểu họ vẫn đang dò hỏi về nơi sống, về thành phố của .
Có lẽ họ lành, nhưng ai ?
từng , ngại dùng ác ý lớn nhất để phán đoán lòng nhà của .
Cho đến bây giờ, vẫn đổi.
Sau khi nghiệp, đổi sang một thành phố khác, thuận lợi nhận một công ty kỹ thuật.
cho họ chuyển , cũng về mức lương cuộc sống.
Mỗi năm, chỉ gửi về một khoản đủ sống, coi như trả ơn sinh thành.
Về , em trai lấy vợ.
Nhà gái đòi tám vạn tám tiền sính lễ, cùng vàng cưới và nhà mới.
Họ nổi tiền , gọi cho .
lạnh lùng đáp:
“Bảo Chu Diệu Tổ tự chuyện với . Việc gì của nó, nào cũng để hai mặt? Thế thì còn coi gì nữa?”
Có lẽ những năm qua, chính sự lạnh lùng và cứng rắn của khiến họ sợ hãi.
Người xưa nay nóng tính nhất là ba , mà giờ còn dám nặng lời mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/buc-tranh-cua-su-thien-vi/chuong-8.html.]
Mẹ gọi em trai đến.
Nó xuất hiện với vẻ miễn cưỡng, khó chịu.
thẳng, giọng đều đều:
“ thể cho mượn tiền, nhưng ký hợp đồng vay mượn. Năm năm trả hết, tính lãi coi như tròn tình nghĩa.”
Nghe xong, mặt nó xanh trắng, cuối cùng chỉ gật đầu thật mạnh.
Mẹ cuống lên chen :
“Ôi dào ơi, chị em ruột với còn vay với mượn gì! Con cứ coi như giúp ba một tay, chẳng lẽ ?”
nghiêng đầu, nở một nụ nhạt, đầy châm chọc:
“Được thôi. Mỗi tháng gửi về hai ngàn cứ tính xem tiền Chu Diệu Tổ ‘mượn’ tương đương với bao nhiêu tháng, coi như trả trọn gói tiền phụng dưỡng .”
“À, mà cố mà sống lâu nhé, sống càng lâu thì còn nhận nhiều tiền phụng dưỡng hơn, ?”
Giọng mỉa mai lạnh lẽo khiến em trai tái mặt, vội vã cúp máy.
Cả đời , tình của mỏng như sợi chỉ, từng nhận yêu thương nên đối với nó chả ý nghĩa gì.
, lẽ sẽ lập gia đình, cũng con cái.
nuôi một con mèo, đặt tên là Pudding.
coi nó như đứa con của .
Nhiều khi nghĩ, Pudding ở bên, cuộc sống của còn cô đơn nữa.
Những năm gần đây, chị Cả liên lạc với ngày càng ít.
Có lẽ chị vẫn còn hờn vì những lời cay nghiệt năm xưa.
Trớ trêu , chị Hai là thường xuyên gọi cho nhất.
Nghe chị việc ở một trung tâm giáo dục, nay lên nhóm trưởng một nhóm nhỏ.
Rời xa căn nhà đó, rời khỏi sự ràng buộc, chị dần mở mang đầu óc và bắt đầu hiểu vì ngày dứt khoát đến thế.
Một trò chuyện, chị :
“Năm đó, chị thật sự hận em. Chị cảm thấy em hưởng hết lợi, mà chẳng chịu giúp gia đình. Em giỏi giang, học kiếm tiền, nhưng lạnh lùng, chịu chìa tay. Chị nghĩ em đúng là vô tình.”
:
“Vậy bây giờ thì ?”
Chị Hai trầm giọng:
“Sống bên ngoài thật khó. Bước khỏi nhà cũng dễ. Kiếm chút tiền thì chính gia đình tính toán, công việc thì ba can thiệp… Giờ chị mới hiểu, vì em như con nhím, dựng gai để tự vệ. Nếu là chị, lẽ còn tuyệt tình hơn em.”
ngạc nhiên:
“Họ phá chuyện công việc của chị ?”
Chị Hai khổ:
“Phải, là chị mềm lòng, đón họ lên ở vài hôm. Kết quả là họ bắt chị đưa tiền, chị cho thì đến tận công ty ầm lên. May mà chị vốn định nghỉ để sang tỉnh bên việc mới, nên cũng ảnh hưởng nhiều.”
im lặng.
Điều sợ nhất, cuối cùng vẫn xảy với chị Hai.
Từ đó, giữa chúng một sự ăn ý thầm lặng, ai hỏi địa chỉ của .
Có thể vì khúc mắc xưa vẫn hóa giải, cũng thể vì cả hai đều thấy… cần thiết.
Dù thế nào nữa, vẫn bằng lòng với hiện tại.
Nghĩ , ôm Pudding lòng, hôn nhẹ lên đầu nó,
khẽ :
“Pudding , chỉ mày là nhất.”
Toàn văn
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.