BỨC TRANH CỦA SỰ THIÊN VỊ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-15 06:43:42
Lượt xem: 119

 

Văn án:

 

Mẹ gửi một tấm hình chụp biên bản báo án lên nhóm gia đình.

 

Mẹ : “Mẹ lừa qua điện thoại mất bốn trăm nghìn, tiền tiết kiệm còn, cả tiền sính lễ của con Hai cũng chuyển cho bọn lừa đảo . Tháng chắc lấy gì mà sống.”

 

Chị cả thương , xong định chuyển tiền về.

 

lập tức giữ tay chị , :

 

“Con dấu biên bản báo án là giả.”

 

 

Chương 1

 

Vừa kết thúc buổi họp nhóm, bước khỏi phòng họp thì lập tức thấy nhóm gia đình WeChat nổ tung tin nhắn.

 

Mẹ gửi nhóm một tấm ảnh chụp biên nhận báo án của cảnh sát.

 

:

 

“Mẹ lừa qua điện thoại mất bốn trăm nghìn , tiền tiết kiệm còn, cả tiền sính lễ của con Hai cũng chuyển cho bọn lừa đảo. Tháng chắc chẳng xoay sở nổi .”

 

Chị cả xong xót ruột, vội :

 

“Để con gửi năm nghìn về cho tiêu tạm.”

 

Ba xen :

 

“Ba với ăn uống vẫn đủ, chỉ khổ thằng út tháng ở trường chắc tiết kiệm chút thôi.”

 

Chị cả càng hoảng, đáp ngay:

 

“Vậy để con chuyển hai vạn cho .”

 

mở tấm hình biên nhận báo án xem kỹ, phóng to lên con dấu đỏ tươi in rõ mấy chữ:

 

“Cục Cảnh sát Hoa Nam, tỉnh Nam Hải.”

 

cau mày .

 

Màu mực quá tươi, mép dấu tròn vo, sắc nét chẳng khác nào in màu.

 

Giả!

 

lập tức gọi cho chị cả:

 

“Đừng chuyển tiền! Cái dấu giấy báo án là giả, chuyện gì đó .”

 

Chị cả sững :

 

“Gì cơ? Giả á???”

 

bình tĩnh giải thích:

 

“Nhà ở quê, nếu thật sự báo án, cảnh sát sẽ thuộc đồn của huyện, con dấu ghi rõ ‘Phân cục xx, Đồn xx’, chứ thể chỉ ghi mỗi ‘Phân cục’ như .”

 

Chị cả vẫn hiểu:

 

“Chỉ ghi đến ‘Phân cục’ thì chứ?”

 

thở dài:

 

“Ghi như nghĩa là lên tận thành phố để báo án . Chị nghĩ thử xem, ba liệu chịu xa ?”

 

Đến đây, chị cả cuối cùng cũng hiểu , hét lên:

 

“Ba lừa tụi ? Tại chứ?”

 

sực nhớ điều gì đó, thấp giọng :

 

“Có lẽ là vì hai mươi vạn tiền sính lễ của chị Hai.”

 

Chị cả tin nổi:

 

“Không thể nào !”

 

lạnh giọng:

 

“Đừng quên, năm đó tiền sính lễ của chị biến mất thế nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/buc-tranh-cua-su-thien-vi/chuong-1.html.]

 

Câu như một nhát dao, khiến chị cả im bặt, giống như bóp nghẹt cổ, thốt nên lời.

 

, chạm đúng nỗi đau mà chị bao giờ dám đối diện.

 

cố giữ giọng điềm tĩnh:

 

“Tóm , mắt đừng ai chuyển tiền. Chị với chị Hai một tiếng, để em gọi cho cái Cục Cảnh sát Hoa Nam hỏi thử.”

 

Nói là hỏi thử, nhưng trong lòng chắc tám, chín phần là ba đang dựng chuyện để moi tiền.

 

Bọn họ nuốt trọn hai mươi vạn tiền sính lễ của chị Hai, bởi vì ngoài ba chị em gái chúng … vẫn còn một đứa em trai.

 

Trước khi sinh , lượt sinh chị cả, chị hai, sảy một bé gái nữa.

 

đúng là mệnh lớn. Siêu âm hai đều hiện là con trai, nên mới yên tâm giữ , để thuận lợi sinh .

 

Khi chào đời, bà nội xách chân lên một cái, chẳng một lời, xoay bỏ thẳng.

 

Ba thì xổm ngoài cửa, mặt mũi đầy thất vọng, phì phèo điếu thuốc.

 

khản cả cổ, ông cũng chẳng thèm bế lên dỗ lấy một .

 

Cả tháng ở cữ, chỉ ăn đúng một bữa canh gà.

 

Bà nội châm chọc:

 

“Đẻ mỗi con gái mà cũng bày đặt than thở. Năm xưa tao sinh xong còn xuống ruộng ngay đấy.”

 

Bà bác ôm đứa con trai hai tuổi, cũng góp giọng mỉa mai:

 

“Không đẻ nổi con trai thì chỉ là mảnh đất cằn cỗi, còn bày đặt nghỉ nữa cơ ?”

 

Ba thấy mất mặt, mặt mũi sầm sì, kéo khỏi giường, gằn giọng:

 

“Muốn ở nhà thêu hoa chắc? Ra đồng !”

 

Thế là ép xuống ruộng cắt lúa ngay trong tháng ở cữ.

 

Kết quả là lưng bà tổn thương, đêm nào cũng đau nhức đến mức tưởng như sắp gãy.

 

Những ngày thường, phụ nữ trong làng ai gặp cũng móc đôi câu, như thể sinh con trai là một tội lớn thể tha thứ.

 

Mẹ kìm nén cả đống ấm ức trong lòng, hễ về nhà trút hết lên :

 

“Đồ vô dụng, là con gái hả? Giá mà c.h.ế.t trong bụng luôn cho , đỡ chướng mắt tao!”

 

Chỉ cần sai chuyện nhỏ, sẽ đánh, sẽ mắng thì ngay, chắc ngoài lưng bà.

 

Thỉnh thoảng chị cả còn dám che cho , nhưng nếu tức quá thì sẽ đ.á.n.h luôn cả hai.

 

Còn chị hai thì khôn khéo, chỉ cần thấy bắt đầu nổi nóng là trốn biệt dám ló mặt.

 

Có lẽ vì chị hai bao giờ bênh vực , nên giữa và chị chẳng bao giờ thật sự thiết.

 

Khi đó, chị cả lên ghế nấu cơm, chị hai băm cỏ cho heo, còn đứa nhỏ nhất xách rổ giao cỏ.

 

Một đường, khi vấp ngã, sưng tím cả mặt mũi.

 

Ba chỉ lạnh lùng quát:

 

“Đồ con gái ngu ngốc, đường cũng xong!”

 

Những ngày như thế cứ kéo dài mãi… cho đến khi em trai đời.

 

Vừa thấy “cái chân ” giữa hai đùi đứa bé, như bừng sáng cả .

 

Lưng thẳng, đầu ngẩng cao, năng cũng to tiếng hơn hẳn.

 

Tháng ở cữ còn hết, bế em trai khắp làng khoe nở mày nở mặt còn ba thì gặp ai cũng phát t.h.u.ố.c lá, khoe lớn tiếng:

 

con trai !”

 

Lúc đó, thật lòng thấy ơn đứa em trai .

 

nó, còn đ.á.n.h mắng mỗi ngày, ba cũng còn suốt ngày đen mặt, cộc cằn như .

 

Chỉ là… từ giây phút đó, em trai bắt đầu nuông chiều quá mức và dần lớn lên trong sự sủng ái mù quáng của cả nhà.

 

Năm học lớp Mười một, chị cả lấy chồng.

 

 

Loading...