Bữa Tiệc Âm Dương - Chương 5 - Hết

Cập nhật lúc: 2025-10-21 17:05:00
Lượt xem: 1,993

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay lúc sắp bắt kịp, ụ đất phía đột ngột nổ tung, một con vật to bằng bê con phóng , khiến sợ cứng .

 

nhằm .

 

Chưa kịp xoay , lưng vang lên những tiếng kêu t.h.ả.m thiết.

 

Ngoảnh , thì là một con sói.

 

Nó gầm rống lao đám “”.

 

Bọn chúng đầu tháo chạy, kẻ nào đuổi kịp thì lập tức c.ắ.n cổ, và tận mắt thấy từng luồng khí đen hút miệng sói.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Người ngã xuống thì sùi bọt mép, thể vặn vẹo co giật đất.

 

Con sói đầu , mắt nó .

 

Tim chợt mừng rỡ, kêu to:

 

“Vượng Tài! Vượng Tài”

 

Quả nhiên!

 

Con sói khổng lồ khựng , lè lưỡi thở dốc, còn vẫy đuôi !

 

vội hô:

 

“Vượng Tài! Nhanh! Mau về thôn cứu ông bà ngoại!”

 

“Họ quỷ nước bắt !”

 

Vượng Tài liền phóng tới bên cạnh , rạp xuống đất gầm gừ.

 

ôm chặt cổ nó, trèo lên lưng.

 

Chỉ tim nó đập thình thịch như trống!

 

Nó còn sống!

 

Nó thật sự còn sống!

 

10

 

Về đến làng, Vượng Tài dừng .

 

“Auuu—”

 

Một tiếng tru dài vang vọng, lập tức từ bốn phương tám hướng trong làng vang lên tiếng sói đáp .

 

Từ trong rừng lờ mờ xung quanh, bất ngờ nhảy con sói, đôi mắt con nào cũng đỏ rực.

 

Đám “” trong làng hoảng loạn ùa , chạy tán loạn khắp nơi.

 

Vượng Tài cõng lao tới. 

 

Lại gần mới thấy, da thịt những “ nhăn nheo, trắng bệch như ngâm nước lâu ngày.

 

thấy ông ngoại.

 

Ông giơ cao chiếc gương đồng, chắn mặt bà ngoại.

 

Con d.a.o rựa trong tay bà ngoại gãy đôi.

 

Đối diện họ là một gã đàn ông tóc dài.

 

Từng sợi tóc của dựng như bầy rắn nước, ngừng quấn lấy thể dân làng, điều khiển họ chẳng khác gì rối gỗ giật dây.

 

Thấy ” lao tới lưng bà ngoại, hoảng hốt hét:.

 

“Bà ngoại, coi chừng lưng!”

 

đầu, ngạc nhiên , thuận thế quăng luôn nửa lưỡi d.a.o trong tay, c.h.é.m trúng ngay chân gã “.

 

Ông ngoại mặt mày tái nhợt, quát lớn:

 

“Chính! Cháu… chẳng chạy thoát ? Quay gì hả!!”

 

Bà ngoại cũng bảo mau chạy .

 

họ hề để ý, gã đàn ông tóc dài đang từng bước lùi về .

 

nhận , chạy trốn!

 

chỉ tay hét lớn:

 

“Vượng Tài! Lên!”

 

Ông ngoại định lao đến giúp , thì bỗng thấy Vượng Tài thụp xuống, thả xuống đất.

 

Chỉ thoáng cái, nó lao vút !

 

“Áaaa——!”

 

Gã đàn ông gào thảm, Vượng Tài ngoạm thẳng cổ!

 

Ông bà ngoại thoát khỏi vòng vây, chạy tới bên , ngoảnh thấy Vượng Tài c.ắ.n chặt cổ .

 

Những sợi tóc như rắn nước mềm oặt, rơi lả tả xuống đất như rong thối.

 

Dân làng điều khiển đều ngã vật , co giật.

 

Gã đàn ông run rẩy cầu xin:

 

“Đừng! Ta… là lúc cực âm mới lên bờ! Hôm nay âm vũ dày đặc, thủy khí sung mãn! Không hề phạm quy tắc! Ngươi… ngươi thế là sai !!!”

 

Miệng Vượng Tài phun từng luồng khí đen đặc quánh.

 

“Rắc!” một tiếng, cổ c.ắ.n gãy.

 

Một luồng khí đen vọt từ chân , lao về phía xa.

 

đuôi của khí đen vẫn còn mắc trong miệng Vượng Tài.

 

Bụng nó trương to dần, tiếng nhai nuốt vang lên khủng khiếp.

 

Tiếng gào t.h.ả.m yếu dần, biến mất hẳn.

 

Ông bà ngoại kéo quỳ sụp xuống, ông :

 

“Chính! Mau dập đầu lạy Bàn Hồ!”

 

“Bàn Hồ?!”

 

Không Vượng Tài ?

 

ngơ ngác hiểu gì.

 

lúc , dân làng lăn lóc đồng loạt bật dậy, hoảng loạn gào to:

 

“Quỷ nước! Có quỷ nước!!!”

 

 

còn định thần, bỗng tiếng kêu t.h.ả.m thiết.

 

Quay đầu !

 

Cậu vung chày gỗ, đập vỡ đầu thím Lưu, khiến bà hét lên:

 

“Đồ trời đánh! Cậu ! Sao đ.á.n.h !!!”

 

Cậu vẫn kêu loạn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bua-tiec-am-duong/chuong-5-het.html.]

 

“Cha! Mẹ! Con… con đến cứu hai !!!”

 

Ông ngoại lao đến, tát bốp một cái:

 

“Mày trốn mất biệt! Giờ mới ló mặt, tính đến nhặt xác hả?!”

 

Bà ngoại vội băng bó cho thím Lưu, khuyên ông:

 

“Thôi ! Nó còn lòng, bỏ mặc chúng . Bao nhiêu đuổi g.i.ế.c nó, sợ c.h.ế.t chạy cũng !”

 

Cậu tấm tức:

 

“Họ đều trúng tà cả, con chạy thì c.h.ế.t mất!”

 

Nói xong hốt hoảng hỏi:

 

“Thằng Chính ? Nó… nó còn sống chứ?”

 

vội gọi:

 

“Cậu! Cháu đây…”

 

Chưa kịp hết, Vượng Tài bỗng khựng .

 

Giây , một tia chớp xé trời, giáng thẳng xuống đầu nó!

 

“Ùng oàng!”

 

Trong tiếng sấm nổ, nó vẫn vẫy đuôi , hóa thành tro bụi!!!

 

“Vượng Tài!!!”

 

gào lao tới, chỉ nhặt một chiếc răng còn sót .

 

Lại một tia sét nữa bổ xuống núi.

 

Ông ngoại chạy đến kéo , gấp giọng:

 

“Mau! Đi với lên núi !”

 

nức nở:

 

“Ông ơi! Vượng Tài c.h.ế.t ! Nó thật sự c.h.ế.t !!!”

 

“Không! Mau lên! Theo núi!”

 

11

 

Chúng chạy mãi, thở hổn hển mới tới lưng chừng núi.

 

Trên đường, phát hiện những xác sói ngổn ngang lúc , giờ biến mất sạch.

 

Ngay chỗ Vượng Tài từng chôn, giờ sét đ.á.n.h cháy đen một mảng.

 

Ông ngoại sốt ruột hô.

 

“Chính! Mau! Đưa ông chiếc răng của Bàn Hồ!!”

 

còn kịp phản ứng, ông giật lấy từ tay , nắm chặt bàn tay , giục:

 

“Cố nhịn! Đừng sợ đau!”

 

Lời dứt, ông ấn thẳng chiếc răng lòng bàn tay .

 

Máu tươi nhuộm đỏ răng chó.

 

Ngay đó, ông nâng chiếc răng, cẩn thận cào bới lớp đất cháy sét, nhẹ nhàng chôn sâu xuống.

 

Làm xong, ông phịch xuống đất, thở hồng hộc.

 

Đợi bà ngoại và bắt kịp, thì từ đống đất cháy bỗng vang lên tiếng “ư ử”.

 

Mặt đất đẩy phồng, một con ch.ó con ngũ sắc chui !

 

Ông ngoại thở phào, với :

 

“Chính, mau! Vượng Tài sống !”

 

Cậu trố mắt:

 

“Cái… cái con ch.ó ghẻ hả?!”

 

Ông ngoại giận dữ vặn tai :

 

“Quỳ xuống! Đây là Bàn Hồ, là thần khuyển!”

 

Chó con bò , sắc lông rực rỡ vụt biến mất, chỉ còn một màu đen tuyền.

 

Nó lè lưỡi, chằm chằm, khiến lòng ngứa ran.

 

ôm chầm lấy nó, reo lên:

 

mặc kệ Bàn Hồ gì gì!

 

Vượng Tài!”

 

nhéo tai nó, :

 

“Mày chính là Vượng Tài, đúng nào!”

 

“Ư ử ư ử…”

 

giật , hóa hiểu tiếng nó !

 

Ông ngoại thấy ngây , liền hỏi dồn:

 

“Nó gì thế?”

 

nuốt nước bọt, chỉ Vượng Tài:

 

“Ông ơi… e rằng nuôi nó nổi !”

 

Cậu ngớ :

 

“Có gì mà nuôi nổi! Chỉ cần thịt cho nó ăn thôi mà!”

 

“Ư ử ư ử…”

 

Vượng Tài kêu gấp gáp hơn.

 

vội ôm nó, lao thẳng xuống núi.

 

Bà ngoại hốt hoảng gọi:

 

“Chính, chạy chậm thôi! Coi chừng ngã!”

 

ngoái đáp:

 

“Vượng Tài đói !”

 

Bà quát:

 

“Đói thì gì to tát !”

 

chẳng ngoái đầu nữa, chỉ cắm đầu chạy, vì tranh thủ khi trong làng vẫn còn quỷ nước.

 

hét lên:

 

“Vượng Tài ! Khẩu phần ăn của nó chính là… QUỶ!!!”

 

— Hết —

Loading...