Bữa Tiệc Âm Dương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-10-21 17:04:29
Lượt xem: 2,270
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nó chỉ “ư ử” , đuôi quẫy mạnh, khiến miếng thịt trong tay cũng hất văng.
Cậu tức lắm, đổi hướng, dúi thịt tới:
“Ăn! Cho mày ăn đấy! Đồ ôn dịch! Có thịt ăn mà còn kén chọn ?”
Mắt con ch.ó lập tức đỏ ngầu, phắt nhe hàm răng nhọn hoắt.
Cậu sợ quá lùi mấy bước liên tiếp:
“Đồ ch.ó c.h.ế.t! Mày còn định c.ắ.n tao ?!”
vội ôm nó .
Con ch.ó ghẻ lập tức hiền như cún con, rúc lòng .
miếng thịt rơi đất, nhặt lên đưa cho nó.
Nó mới chịu há miệng đớp lấy.
Trong lòng thoáng chấn động.
Con ch.ó …
Thật sự chỉ nhận thôi ?
Ông ngoại thấy nó ăn miếng thịt, mắt sáng rực, vui mừng :
“Tốt! Tốt lắm! Mau! Đặt cho nó cái tên !”
Bà ngoại cũng mừng rỡ, giục:
“Chính, nghĩ gì đó, đừng gượng ép!”
vuốt đầu nó, bất ngờ thấy nó dừng nhai, ngẩng lên .
Trong ánh mắt nó, buột miệng thốt hai chữ:
“Vượng Tài!”
Ngay lúc , Vượng Tài nhả một chiếc răng nanh.
Ông ngoại mừng quá, vỗ tay liên tục, bảo ngoại:
“Mau! Lấy sợi dây đỏ ở bàn thờ tổ tiên, xỏ cho thằng bé đeo!”
Cậu bĩu môi, nhổ toẹt một bãi:
“Thứ gì chứ! Ghê c.h.ế.t !”
Bà ngoại vui vẻ, buộc chiếc răng sợi dây đỏ, treo ngay n.g.ự.c .
3
“Vượng Tài!”
“Gâu!”
“Vượng Tài! Vượng Tài!”
“Gâu! Gâu!”
Ông ngoại híp mắt, bế lên :
“Được ! Giờ thì mới thật sự thành !”
Nói xong, ông còn sang gọi con chó:
“Vượng Tài, cái tên là cháu đặt cho mày, đầu cuối đấy nhé!”
Vượng Tài nhanh chóng nuốt gọn miếng thịt muối, chạy vòng quanh chúng .
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nghe ông ngoại gọi, nó ngẩng đầu lên, hít hít một lúc lâu, đó mới về ổ của .
Ngoại bếp bắt đầu lo bữa tối.
cũng theo, phụ nhóm lửa.
Ông ngoại , thì thầm với bà ngoại điều gì đó.
chỉ thấy sắc mặt bà ngoại đổi mấy , cuối cùng mới , gật đầu lia lịa với .
Đến giờ ăn cơm, bà ngoại gian giữa thắp hương ở bàn thờ tổ tiên.
Lên mâm , mới ông ngoại , thì hôm nay bà ngoại vốn ăn đám bên làng, vì một cụ già mất.
Trên đường về, bắt buộc ngang qua con sông lớn.
Mà hôm nay trời mưa, khí ẩm ướt, sông những thứ bẩn thỉu, phần lớn sẽ nhân cơ hội mà bò lên bờ.
Thứ bẩn thỉu bám theo bà ngoại.
Khi nãy Vượng Tài sủa, nhằm bà ngoại.
Mà là nhằm cái thứ bẩn phía bà ngoại!
Nghe ông ngoại kể, sợ phát run.
Ông ngoại run rẩy, bèn dọn một ít thức ăn bàn, bỏ bát sứ đưa cho :
“Cháu, ! Mang khẩu phần cho Vượng Tài!”
Cậu tỏ vẻ khó chịu, còn ăn thêm ít nước thịt.
Cậu lẩm bẩm mà ngày nào cũng để cho ch.ó ăn, thì chẳng còn tí béo bở nào.
Ông ngoại trừng mắt:
“Đồ keo kiệt! Ngày lành còn ở phía kìa!”
Cậu cúi gằm mặt lầu bầu:
“Không cha khẩu phần của nó thịt …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bua-tiec-am-duong/chuong-2.html.]
Ông ngoại gõ gõ điếu cày, mới im bặt.
Bà ngoại thì hiền lành, :
“Đừng sợ! Ngoài đang mưa, cháu kéo ổ ch.ó mái hiên , đừng để nó ướt mưa!”
4
Tới tối, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn.
ở chỗ sát cửa sổ, mới xuống bao lâu thì thấy tiếng sói tru trong sân.
lập tức cảnh giác.
Phía thôn chính là núi, trong núi sói hoang.
Bọn chúng đói lắm sẽ làng, gặp con dữ thì còn thể nhảy thẳng sân ăn gia súc.
Nếu ai cản, thậm chí thể mất mạng.
Ông bà ngoại cũng thức dậy, trong nhà ngọn đèn dầu lập lòe.
Bà ngoại ôm chặt lấy , bảo gì.
Ông ngoại xách d.a.o chẻ củi, bước tới gần cửa.
Bên ngoài tiếng sói tru mỗi lúc một dồn dập, ngay đó, mái hiên cũng vang lên một tiếng tru.
Tiếng đó là của Vượng Tài, nhưng khác tiếng ch.ó thường.
Bức tường bên chuồng cừu “đùng đùng” rung mạnh, bà ngoại hốt hoảng kêu:
“Không xong ! Cừu nhà sắp sói tha mất !”
Ông ngoại vội mở cửa, cầm sẵn cây chĩa sắt lao đầu tiên.
Chúng thắp đuốc, chạy chuồng cừu, liền thấy Vượng Tài phóng vụt từ một lỗ thủng.
Cậu tức đến c.h.ử.i rủa:
“Đồ súc sinh! Canh cửa mà còn ăn trộm! Nó vốn chẳng ch.ó gì hết, chắc chắn là sói từ trong núi xuống! Thế mà các còn coi nó như báu vật!”
Chuồng cừu trống rỗng, chỉ còn mấy vũng m.á.u loang đất.
Mùi tanh hôi xộc thẳng lên mũi.
Bà ngoại sốt ruột gào lên:
“Ôi trời đất ơi! là súc sinh! Phí công chúng còn cứu mạng nó!”
Ông ngoại gì, chỉ xổm xuống vết máu.
phát hiện vết m.á.u ngoài dấu chân hình mai rùa, còn mấy dấu bàn chân thật to.
định mở miệng, thì bên ngoài cổng gõ cửa.
Chúng khỏi chuồng cừu, thấy chú Hữu Tài cầm đuốc, lưng là mấy thanh niên trong thôn.
Chú Hữu Tài gọi ông :
“Thất gia! Mau ! Trong nhà c.h.ế.t !”
“Ai c.h.ế.t?”
Bà ngoại mở cửa, ông giơ cao ngọn đuốc hỏi:
“Có sói trong núi xông c.ắ.n c.h.ế.t ?”
Chú Hữu Tài rống:
“Là vợ ! Vợ c.h.ế.t ! Bà ăn cỗ ở làng bên, về thì kêu nhức đầu, ngủ. Ai ngờ đêm dậy vệ sinh, cũng chẳng để ý, mãi thấy về. Đến lúc tìm thì trong nhà xí chỉ còn một chiếc giày cùng cả đống máu!”
“Chắc chắn là sói tha !”
Bà ngoại thở dài:
“Hữu Tài , nén đau ! Người nhà c.h.ế.t thì tập hợp bà con mà tìm sói báo thù chứ tìm vợ chồng ích gì? Ông bà già , còn sức mà đ.á.n.h g.i.ế.c.”
Ông ngoại thì sốt sắng:
“Người thấy, chắc c.h.ế.t! Quan trọng là tìm cho ! Sống thì thấy , c.h.ế.t thì thấy xác!”
Chú Hữu Tài òa :
“Thất gia, dám giấu! Sáng núi săn, bắt một con sói, nhưng nó chạy mất! nghĩ chắc nó trả thù!”
Lúc thím Vương chen :
“Thất gia, chiều nay ngang nhà, thấy thằng Chính đang cho ch.ó ăn. Nhà các từ khi nào nuôi ch.ó thế?”
Bà ngoại liếc bà , ngay chẳng ý .
Trước thím Vương vay tiền của bà nhưng chịu trả, cãi bao .
Quả nhiên, bà :
“Có khi nào các nuôi sói, lôi cả bầy sói kéo về làng ?”
vội vàng kêu lên:
“Không ! Không sói! Vượng Tài là chó!”
Bà ngoại ôm chặt , tức giận mắng:
“Đồ đàn bà độc miệng! Bà thấy tận mắt chúng rước sói về ?”
Chú Hữu Tài ngập ngừng:
“Thất gia, tin, nhưng rõ ràng chúng thấy ngoài sân các nhiều sói...”
Ông ngoại ép hỏi dồn, nhưng nổi nóng, chỉ nghiêm giọng:
“Giờ lúc cãi vã! Quan trọng nhất là cứu ! Đi, dẫn chúng xem!”