Bữa Tiệc Âm Dương - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-21 17:04:21
Lượt xem: 846

Có một đêm, một con ch.ó ghẻ ngã gục cửa nhà .

 

Cậu chê nó bẩn, bảo mang nó xử lý.

 

Xử lý kiểu gì?

 

Ở nông thôn thường là quẳng xuống hố phân.

 

nắm lấy gáy nó, thì phát hiện nó đang chảy nước mắt.

 

Lòng chùng xuống, bèn giữ nó .

 

Không ngờ hành động tùy tiện , cứu cả nhà một mạng!

 

1

 

nhớ hôm đó trời mưa to. 

 

đang dùng chậu hứng nước dột từ mái nhà.

 

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng “ư ử ư ử”.

 

mở cửa xem, thì thấy một con ch.ó ghẻ lốm đốm gục ngay cửa.

 

Cậu cũng bước , thấy thế liền :

 

“Ở cái con ôn dịch ? Thằng Chính, mang nó quẳng , chắn cửa hôi quá!”

 

vội vàng chuẩn xử lý.

 

Ban đầu còn dè dặt, vì mấy con ch.ó hoang thường dữ lắm.

 

Nếu nó c.ắ.n , đau cũng đáng sợ, quan trọng là tiêm ngừa dại, tốn tiền, lúc đó mắng cho.

 

May mà con ch.ó ghẻ thoi thóp, thở nhiều hơn thở .

 

nắm lấy gáy nó, hỏi :

 

“Con ch.ó quăng ạ?”

 

Cậu gắt:

 

“Quăng xuống hố xí !”

 

Lời dứt, con ch.ó ghẻ “ư ử” khe khẽ.

 

cúi xuống , phát hiện nó đang chảy nước mắt.

 

thấy lạ.

 

Chẳng lẽ con ch.ó hiểu chúng ?

 

Thấy động đậy, bước đến định đá nó, mắng:

 

“Thằng ngốc , mau quẳng nó ! Mày cầm nó bằng tay, hôi c.h.ế.t khiếp! Muốn tối nay khỏi ăn cơm ?”

 

Tiếng quá lớn, ông ngoại cũng xem.

 

Ông ngoại rít điếu t.h.u.ố.c lào, xuống cạnh con ch.ó ghẻ một cái, :

 

“Người bảo ch.ó đến là tài, mèo đến là phúc! Con ch.ó tới cửa nhà , thì giữ , tốn thêm bao nhiêu cơm .”

 

Cậu bĩu môi, ông ngoại:

 

“Tài cái nỗi gì! Nhìn nó bẩn thế , còn rụng lông! Chắc chắn trong đầy bệnh!”

 

Nghe , ông ngoại sang , hỏi:

 

“Chính, cháu nuôi con ch.ó ?”

 

Muốn nuôi ch.ó ?

 

con ch.ó ghẻ thêm nữa, thấy nó đang chằm chằm , mắt ngấn lệ. 

 

Lòng mềm nhũn, với ông ngoại:

 

“Muốn… cứ giữ nó ?”

 

Ông ngoại gật đầu:

 

“Được! Trẻ con lòng là chuyện . nuôi thì chữa bệnh cho nó , thì nó cũng c.h.ế.t thôi!”

 

Cậu bực :

 

“Làm trò gì thế! Chữa bệnh cho con vật? Tiền thừa tiêu ?”

 

vội vàng thêm :

 

“Không ! Cháu… cháu dùng tiền lì xì của cháu mà!”

 

Cậu lúc mới lầm bầm nhà:

 

“Khó bảo thì kệ mày!”

 

Ông ngoại để ý , chỉ vỗ đầu , :

 

“Không chỉ cháu , còn hỏi nó nữa. Nếu nó chịu, cháu cũng đừng nuôi!”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

gật đầu, hỏi ông ngoại:

 

“Ông ơi, con ch.ó hiểu tiếng , cháu nó chịu ?”

 

Ông ngoại bế lên, :

 

“Cháu hỏi nó thì hiểu?”

 

tò mò, cúi xuống với con ch.ó ghẻ đang :

 

“Nghe ? Tao nuôi mày nhé! Bằng lòng thì kêu một tiếng, bằng lòng thì kêu hai tiếng…”

 

Lời dứt!

 

Con ch.ó ghẻ liền “Gâu” một tiếng, ngẩng đầu .

 

Ông ngoại càng vui hơn, :

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bua-tiec-am-duong/chuong-1.html.]

“Đứa trẻ lòng ắt thiện báo! Chó đến là tài, con ch.ó chính là nhận cháu đấy!”

 

Từ hôm đó, nhà thêm một con chó.

 

Ông ngoại là thợ đan tre, còn đặc biệt cho nó một cái ổ bằng nan tre.

 

lấy cơm thừa canh cặn cho nó ăn.

 

Mọi thứ đều , chỉ là ánh mắt nó cứ là lạ thế nào .

 

2

 

Gần chiều tối, bà ngoại từ làng bên thăm họ hàng trở về.

 

Bà còn kịp cửa, con ch.ó ghẻ sủa loạn lên.

 

Bà ngoại sợ hãi kêu ầm:

 

“Ối dào ôi! Ở con ch.ó thế ! Mau đuổi nó !!”

 

Bà ngoại bước qua cổng, con ch.ó ghẻ liền lao vụt , đối diện trung ngoài cổng mà sủa điên dại.

 

chạy tới kéo sợi dây, ai ngờ nó bé con thế thôi, mà chẳng giữ nổi.

 

Sợi dây tuột khỏi tay, nó sủa lao thẳng ngoài.

 

Chẳng mấy chốc, tiếng sủa vọng tới đầu làng.

 

Cậu , nhạo :

 

“Thấy ! Thấy ! nuôi ch.ó hoang bao giờ quen! Cho nó ăn no thì nó bỏ chạy thôi!”

 

Bà ngoại rõ đầu đuôi mới oán trách ông ngoại:

 

“Đã nuôi ch.ó thì bắt con ch.ó con về nuôi, chứ mang ch.ó hoang về gì?”

 

Ông ngoại chỉ nheo mắt, chỉ :

 

“Thằng Chính thích!”

 

Nghe thế, bà ngoại cũng thôi, bước cửa đóng cổng, bế lên dỗ:

 

“Cháu ngoan, ch.ó chạy mất thì thôi, bà ngoại sẽ tìm cho cháu con khác!”

 

Nào ngờ, con ch.ó ghẻ “Gâu” một tiếng, nhảy thẳng từ ngoài tường trong sân.

 

Trời ơi!

 

Bức tường nhà cao hơn ba mét, thế mà nó nhảy nhẹ như , rơi xuống đất chẳng tiếng động nào, chỉ vẫy đuôi chạy vòng quanh .

 

Nó cũng chẳng sủa bà ngoại nữa.

 

bà ngoại vẫn sợ hãi lùi mấy bước, run rẩy:

 

“Cái… cái con ch.ó bình thường !”

 

“Đừng gì!”

 

Ông ngoại nắm tay áo bà ngoại, mắt trợn tròn:

 

“Nó nhận thằng Chính , ăn cơm nó cho, đó là phúc phần của nó!”

 

Cậu còn định cãi, nhưng bà ngoại kéo .

 

Bà ngoại vẻ e sợ con chó, nép lưng ông ngoại bảo :

 

“Thằng Chính, thử gần sờ nó xem?”

 

Hồi nhỏ gan lắm, từng lấy rắn quấn ngang bụng dây lưng, chạm ch.ó thì gì ghê gớm?

 

Con ch.ó ghẻ tự chui ổ tre mà ông ngoại đan, vẻ cực kỳ hài lòng.

 

bước đến gần, nó khe khẽ “ư ử”, giọng nhỏ xíu, giống như đang nịnh bợ.

 

Cái đuôi còn quẫy loạn xạ.

 

vuốt đầu nó, sang với ông ngoại:

 

“Ông ơi, răng con ch.ó nhọn lắm! Còn dài hơn cả răng của Đại Hoàng, Tiểu Hắc trong làng, còn móc câu!”

 

Con ch.ó ghẻ sướng quá, lăn phơi bụng.

 

Lúc tiến gần, bảo :

 

“Hồi nãy còn thoi thóp, bụng lép kẹp, chạy ngoài một vòng về tròn vo thế ?”

 

Ông ngoại nheo mắt, rít mấy t.h.u.ố.c lào, nhả khói chậm rãi:

 

“Người thường : ch.ó ăn cứt, sói ăn thịt! nó thì khác, hai thứ đó khẩu phần của nó! Thịt với nó chỉ là món lót ! Vừa ngoài… chắc là ăn bữa ngon !”

 

Ăn bữa ngon?

 

Bà ngoại đột nhiên mặt cắt còn giọt máu, run rẩy phịch xuống đất:

 

“Ý… ý ông là… lúc về thứ gì đó theo ?”

 

“Đừng !”

 

Ông ngoại phắt , quát nhỏ, chỉ con ch.ó ghẻ, dặn :

 

“Thằng Chính, từ nay về chỉ cháu cho nó ăn. Người khác cho, nó sẽ chịu ăn !”

 

Cậu tin!

 

Cậu lôi từ trong hũ một miếng thịt muối, chìa mặt con ch.ó ghẻ.

 

Bà ngoại hoảng hốt kêu liên tục:

 

“Không ! Không ! Chúng ăn còn chẳng đủ, mang cho ch.ó ăn?”

 

Ông ngoại chỉ nhạt, chẳng ngăn cản.

 

Quả nhiên!

 

Con ch.ó ghẻ đầu, giơ m.ô.n.g về phía .

 

Loading...