Cầm lấy tiền con đáng hưởng, học tập thật , việc thật , tìm một trai tâm đầu ý hợp.
Đời điên loạn thất trách, thể nhiều việc cho con, đây là việc cuối cùng.
Cuối cùng, chị gái vỗ vai : “Chị đây, xong thư thì đốt .”
“Chị ơi,”
--- 13
Chương 13
gọi chị , “Ông còn nữa, chị gì thì cứ .”
Chị lưng về phía vẫy tay, chắc là lọt tai.
Sau , dùng tiền trong thẻ mua căn nhà đang thuê, chú họ cạo tóc nữa, mở một tiệm tạp hóa nhỏ, ông và bà phiên trông coi, việc kinh doanh quá sôi động, nhưng cũng đủ sống.
Ông , tiền trong thẻ là cha ruột để cho , ông và bà thể tiêu.
Năm đó thi đại học, vượt qua năng lực bình thường mà đạt giải ba huyện, huyện trao cho ba vạn tiền thưởng, cộng với tiền gia sư mùa hè của , dùng tất cả để đóng bảo hiểm hưu trí bổ sung cho chú họ.
Sau khi chuyện, ông giận đến nhảy dựng lên, cứ lãng phí tiền.
Đến năm sáu mươi tuổi, đầu tiên ông nhận lương hưu, mắt đỏ hoe : “Ta hưởng phúc của Tiểu Xuân, một chữ bẻ đôi cũng , về già còn lương để lãnh.”
bà họ đeo chiếc vòng vàng tặng, rõ ràng yêu thích, nhưng đầy xót xa: “Lại tiêu tiền lung tung, bà già , tiền con giữ để lấy chồng chứ.”
Cả đời bà đều mong con cháu lập gia đình, sợ tuổi già cô độc.
Thấy hề lay chuyển, bà thở dài thườn thượt: “Không kết hôn thì thôi , để cha con nhặt cho con một đứa bé, ông mắt , nuôi lớn sẽ hiếu thảo với con, như , mắt tệ quá…”
Năm thi đại học, bác cả phát hiện suy thận, tính mạng nguy kịch.
Ông và bác dâu cả đến tận nhà van xin, quỳ mặt bà , nước mắt nước mũi chảy dài: “Mẹ ơi, con rốt cuộc cũng là con trai của , cho con mượn chút tiền …”
chợt nhớ đến ngày chú họ ngất xỉu, nở nụ đắc ý vì chuyện thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-cua-moc-xuan-phong/het.html.]
Bác cả chắc mơ cũng ngờ, quần lót của ông ngâm thuốc trừ sâu.
bà lưng , lạnh lùng : “Ta chỉ một đứa con trai tên Kiến Quân, ông là ai?”
Cầu xin bà , bác cả bò lê đất đến mặt : “Tiểu Xuân, cháu gái ngoan, cháu cứu bác cả , hồi bé bác cả đối xử với cháu thế mà…”
Tốt ư?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ha, đúng là mặt dày.
cúi xuống, tủm tỉm ông : “Bác cả, là ai bệnh nặng thì chữa nữa, để dành tiền dưỡng lão cho bà chứ?”
Thần sắc bác cả đổi đột ngột, túm lấy , nhưng dễ dàng né tránh.
Ông già , tính mạng nguy kịch, còn vẫn còn trẻ, tiền đồ rộng mở.
Ông thể đe dọa nữa.
Không lâu , bác dâu cả ôm tiền bỏ trốn, để một ổ bốn kẻ vô dụng.
còn bận tâm nữa, vẫn đến bệnh viện tâm thần thăm như thường lệ.
Lần , bà mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, ôm một con búp bê gọi là con gái cưng, nhân viên y tế đưa một đống quần áo nhỏ cùng bà chơi: “Con gái cưng của bà đáng yêu quá, chúng mặc quần cho bé nhé.”
Mẹ áp mặt búp bê, dịu dàng : “Con gái cưng là con gái, mặc váy, mặc quần.”
ngoài cửa, khoảnh khắc đó, rốt cuộc là điên , là khỏi .
Tuy nhiên, tất cả đều quan trọng nữa.
nộp phí, để một ít đồ bổ dưỡng.
Vừa bước thấy chú họ và bà , chú họ lo lắng : “Mắt đỏ , ?”
dụi mắt: “Không , gió thổi bụi mắt thôi.”
Gió xuân thổi nhẹ, là một mùa vạn vật sinh sôi tươi .
(Hết)