8
Thẩm Vọng dùng sức siết chặt lòng bàn tay.
Mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cả người hắn run rẩy.
Tôi cầm lên nửa ổ bánh mì đã mốc meo, được bọc trong túi ni lông trong suốt, nằm trong hộp sắt.
"Thẩm Vọng, anh đúng là ghê tởm thật đấy."
Thẩm Vọng như bị lời nói đó kích thích, cơ thể chợt cứng đờ, lộ rõ vẻ suy sụp.
"Ừm, tôi biết."
Hắn lên tiếng, giọng khàn đến mức như muốn rách họng:
"Nếu cô không muốn nhìn thấy tôi, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, không làm cô ghê tởm."
"Vậy sao?"
Tôi cong môi, giơ tay đổ toàn bộ đồ trong hộp sắt vào thùng rác.
Thẩm Vọng đột ngột lao đến nhặt, giọng mang theo chút nức nở khó nhận ra:
"Cầu xin cô đừng vứt, giữ lại cho tôi."
Tôi giật mạnh cổ áo Thẩm Vọng:
"Có tôi đây rồi, giữ mấy thứ r/ác rư/ởi này còn có tác dụng gì?"
editor: bemeobosua
Đồng tử hắn co lại, hơi thở đình trệ: "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi là…"
Tôi ôm lấy cổ Thẩm Vọng, cong môi:
"Kẻ b/iến th/ái và nữ phụ á/c đ/ộc, sao lại không phải là một cặp trời sinh chứ?"
9
Phòng ngủ nhỏ hẹp, ánh đèn vàng vọt, ngột ngạt và mờ ám.
Chiếc cà vạt che đi đôi mắt Thẩm Vọng.
Cơ thể Thẩm Vọng khẽ run rẩy, theo bản năng co mình lại phía sau.
Tôi dừng lại: "Mới thế đã có cảm giác rồi sao?"
Tai Thẩm Vọng đỏ bừng: "Chúng ta đã lâu rồi không…"
Hắn ngượng đến mức không dám nhắc đến từ đó.
Tôi bị dáng vẻ của hắn chọc cười: "Đã thích rồi, sao trước đây cứ nhịn mãi vậy?"
"Tôi không biết tại sao cô lại tìm đến tôi, sự hứng thú của cô có thể duy trì được bao lâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/binh-luan-bao-toi-ac-nhung-nam-chinh-lai-yeu/chuong-6.html.]
Thẩm Vọng khàn giọng nói:
"Cô thích vẻ lạnh lùng, tôi sợ cái dáng vẻ này của tôi sẽ khiến cô cảm thấy chán chường, vô vị."
editor: bemeobosua
Tôi giơ tay tháo chiếc cà vạt trên mắt hắn.
Thẩm Vọng nhấp nháy mắt khó chịu, đáy mắt vương một mảnh ẩm ướt.
"Không, tôi rất thích."
Tôi nắm lấy tay hắn: "Tối nay, anh chủ động. Được không?"
Thẩm Vọng ngây người nhìn tôi.
Ngay sau đó, trời đất quay cuồng.
Nụ hôn, từ xương quai xanh trượt dài xuống dưới.
Không dịu dàng, thậm chí còn mang theo vài phần mạnh bạo.
Đó là một Thẩm Vọng mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
"Khoan đã."
Thẩm Vọng ngẩng đầu lên từ trước n.g.ự.c tôi: "Sao vậy? Không thoải mái à?"
Tôi nhìn lớp băng gạc quấn trên vai hắn: "Anh chắc chắn có thể làm được chứ?"
"Ừm."
Ngay giây sau, Thẩm Vọng như chợt nhớ ra điều gì, kéo áo tôi chỉnh tề lại.
"Chúng ta đi khách sạn."
Tôi nhíu mày: "Sao thế?"
Ánh mắt Thẩm Vọng xuyên qua vai tôi, dừng lại trên tấm ga trải giường phía sau.
Có vẻ hơi khó nói.
"Mấy thứ này cũ lắm rồi, với lại rất rẻ tiền."
"Cô nằm sẽ không thoải mái đâu."
Ngón tay tôi nhẹ nhàng chạm vào trán Thẩm Vọng.
Dọc theo đường nét xương mày hắn mà vuốt ve, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi lệ kia.
"Nhưng tôi rất thích nơi này."
"Vì đây là nhà của anh."
Nụ hôn của Thẩm Vọng, rất nóng.
Trong những đợt sóng tình, tôi ôm lấy cổ hắn.
Ngoài cửa sổ, gió mưa gào thét.
Trong phòng, một đêm không ngủ.