Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Bình Luận Bảo Tôi Ác, Nhưng Nam Chính Lại Yêu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-22 05:38:06
Lượt xem: 52

1

Trong phòng, điều hòa bị cố ý chỉnh ở mức rất thấp.

Thẩm Vọng ướt sũng toàn thân, bị lạnh đến mức sắc mặt trắng bệch.

Hắn quỳ nửa người bên chân tôi, dùng khăn giấy lau kem bánh dính trên mu bàn chân tôi.

Thẩm Vọng đúng kiểu hoàn toàn trúng gu tôi.

Làn da trắng lạnh, hàng mi dài và thẳng, nốt ruồi lệ đỏ dưới đuôi mắt.

“Thẩm Vọng, xin lỗi nhé.”

Thẩm Vọng cụp mắt xuống, sớm đã quen với những lời xin lỗi đ/ộc á/c của tôi.

“Anh xếp hàng dầm mưa lâu như vậy mới mua được, đều tại tôi lỡ tay làm rơi.”

“Chỉ lau đi thế này thì tiếc quá.”

Tôi dừng lại một chút, nâng chân lên ngang tầm mắt hắn, mu bàn chân căng thẳng.

“Hay là, anh ăn đi.”

Lời vừa dứt, dòng chữ bình luận phía trên đầu Thẩm Vọng lập tức cuồng loạn:

【Mẹ ơi! Con nhỏ này chơi bạo thật nha! Cho tôi đóng hai tập đi!】

【Thật là dám sỉ nhục nam chính thế này luôn, không hổ là nữ phụ đ/ộc á/c.】

Thẩm Vọng ngẩng đầu nhìn tôi.

Đôi mắt dài, đen như mực vẩy, giống như một tấm lưới khổng lồ sắp nuốt chửng tôi.

editor: bemeobosua

Ngón chân tôi chạm vào cằm hắn, lạnh như băng giá.

Tôi cong môi: “Sao vậy? Không muốn à?”

【Á á á, nữ phụ đúng là đang tìm chếc mà.】

【Nhưng mà biểu cảm của nam chính như thể đang “sướng” đấy chứ hệ hệ.】

【Tào lao, ánh mắt kia rõ ràng là muốn giếc người luôn rồi còn gì!】

Vậy sao?

Tôi hạ chân xuống, giẫm lên hõm đùi Thẩm Vọng.

Kem trắng sữa dính lên áo sơ mi đen của hắn.

Tôi lạnh nhạt nói:

“Muốn giếc tôi sao, Thẩm Vọng?”

 

2

Nửa năm trước, tôi bị chẩn đoán u n g thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/binh-luan-bao-toi-ac-nhung-nam-chinh-lai-yeu/chuong-1.html.]

Bác sĩ nói tôi nhiều nhất chỉ sống được thêm một năm.

Lúc ấy, một thứ tự xưng là "hệ thống" tìm đến tôi.

Thì ra tôi đang sống trong một quyển tiểu thuyết "cứu rỗi".

Nam chính sẽ bị nữ phụ đ/ộc á/c chà đạp, rồi hắc hóa tr/ả th/ù.

Cuối cùng được nữ chính như "mặt trời nhỏ" cứu vớt và sống hạnh phúc viên mãn.

Nhưng nữ phụ độ/c á/c theo nguyên tác lại đột ngột bỏ vai, không chịu làm nữa.

Thế là hệ thống tìm đến tôi, hứa sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho tôi một thân phận mới để tiếp tục sống.

Dù sao tôi cũng chẳng lưu luyến gì cuộc sống hiện tại, thế là tôi đồng ý.

Chỉ không ngờ, nam chính lại là Thẩm Vọng.

Ở một mức độ nào đó, tôi và Thẩm Vọng miễn cưỡng tính là thanh mai trúc mã.

Hắn là con trai của người giúp việc cũ nhà tôi, trước năm 17 tuổi vẫn sống nhờ ở nhà tôi.

Thành tích học tập tốt, tính cách lạnh lùng.

Chúng tôi chưa từng nói chuyện mấy câu.

Tôi tìm thấy Thẩm Vọng trong một quán bar đ/ồng tí/nh.

Hắn rất cần tiền.

Bị người ta lừa đi làm thêm, bị chuốc thuốc.

Lúc tôi đến, hắn đang dùng mảnh chai rượu vỡ dí vào cổ một tên đàn ông mập mạp nhờn nhớp.

M á u từ cổ tay trắng lạnh chảy dài xuống.

Tôi phất tay, bảo vệ lập tức kéo Thẩm Vọng ra, lôi tên béo kia khỏi phòng.

Thẩm Vọng nhìn tôi.

Ánh mắt dính chặt, u ám, đầy s/át kh/í.

Như dã thú bị dồn vào đường cùng.

Tác dụng thuốc khiến hắn mất hết lý trí.

Dưới ánh đèn vàng mờ, tôi cởi áo khoác ngoài của hắn.

“Anh biết tôi là ai không?”

Thẩm Vọng thở dốc, khó chịu: “Tiểu… tiểu thư.”

“Không, là chủ nhân.”

Tôi né tránh sự đụng chạm của hắn, cười xấu xa: “Thẩm Vọng, cầu xin tôi đi.”

Thẩm Vọng sững người.

Một lúc lâu.

Ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đen nhánh:

“Cầu xin cô… chủ nhân.”

Loading...