7
Sau khi Trần Từ Ngọc giải trừ cấm túc, nàng trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Mỗi ngày, ngoài việc đến chào hỏi tổ mẫu, trò chuyện cùng bà về nàng, thì nàng chỉ trở về viện để học lễ nghi từ ma ma mà Tam thẩm sắp xếp.
Mọi đều nghĩ rằng nàng học ngoan, lúc chẳng qua là do mới từ chốn nhỏ bé tới, hiểu chuyện.
thể cảm nhận ánh mắt nàng đôi khi lén lút , chứa đầy sự dò xét và quan sát.
Ta giữ vẻ bình thản, nàng tiến gần và xin : “Biểu tỷ, lúc là do hiểu chuyện, giờ học , xin tỷ đừng ghét .”
Ta mỉm đỡ nàng dậy, nhẹ giọng an ủi: “Đều là một nhà, ghét . Chỉ mong đừng oán hận mà thôi.”
Nàng vội vàng phủ nhận: “Làm thế!”
Nhìn chúng hòa giải, tổ mẫu mỉm hiền từ.
“Bảo Châu , tuy biểu con học lễ nghi từ ma ma, nhưng loại chuyện cũng thấm nhuần qua việc tiếp xúc hằng ngày và hướng dẫn từng chút. Con và Thanh Lâm đều là những đứa trẻ , biểu con cầu xin để học hỏi từ hai con, đồng ý. Con thấy ?”
“Đương nhiên là . Con cũng sắp xuất giá, cũng cùng biểu bồi đắp thêm tình cảm.”
Nghe đến xuất giá, ánh mắt Trần Từ Ngọc thoáng lên một tia rõ ràng.
Thời gian còn nhiều , biểu !
8
Trần Từ Ngọc bắt đầu như cái đuôi, theo sát và Thanh Lâm.
Nàng hỏi : “Biểu tỷ, tỷ mặc y phục của đại tiểu thư Tô gia?”
“Đây là y phục của mà.”
Ta vẻ ngạc nhiên, thấy biểu cảm ngỡ ngàng của nàng thì mỉm giải thích: “Ta thấy phong cách của Thanh Lâm , thanh thoát như tiên tử, nên may vài bộ y phục và trang sức theo phong cách của nàng .”
Ta xoay một vòng mặt họ, hỏi: “Sao, mặc ?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trần Từ Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp : “Đẹp lắm, biểu tỷ mặc gì cũng !”
Cảnh giác tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bieu-muoi/phan-5.html.]
Xem , ép nàng một chút .
Con , chỉ khi gấp gáp mới dễ mắc sai lầm.
9
Ta thiếu niên mặt, chân mày kiếm, mắt sáng như , trong mỗi cái đều toát lên vẻ rực rỡ, như thể vẻ thế gian đều tụ hội ở con .
Chàng mỉm với , nụ thuần khiết và tinh khôi.
Một như thế, kiếp liệu nhận bên trong vợ của thế ?
“Bảo Châu, mang đến một con ngựa con màu nâu đỏ. Đừng thấy nó nhỏ mà xem thường, tính tình nó hoang dã lắm đấy, là giống ngựa quý của Tây Vực. Nàng đừng gan lớn mà tự ý cưỡi, chờ , chúng sẽ cưỡi cùng !”
Chàng dặn dò từng chút, mỉm , đôi mắt cong cong theo nụ .
Chúng từ nhỏ hôn ước, hai nhà là thế gia giao hảo, thể là cùng lớn lên.
Chàng hiểu rõ sở thích của , thấu hiểu tính cách của đến tận đáy lòng.
Dù Trần Từ Ngọc thật sự mang gương mặt của mà gả qua, tin cuối cùng cũng sẽ nhận , đó thực là .
Chàng như thế, kiếp tuyệt đối cho phép bất kỳ ai cướp khỏi nữa!
Bùi Thời Lễ còn đang dặn dò , ngoài rừng trúc, đang lén lút theo dõi cuối cùng cảnh tượng kích động, giận dữ phất khăn tay mà bỏ .
Ta liếc qua bóng lưng nàng, nhếch môi khẩy.
“Nàng đang ai đó?”
Bùi Thời Lễ thắc mắc theo ánh mắt của , nhưng chẳng thấy gì.
“Ngốc nghếch,” mắng .
Chàng chẳng những giận, còn mặt với .
Trái tim chợt thấy ấm áp vô cùng.
Không chỉ là phận của , mà còn là những yêu thương bên cạnh , họ khiến cuộc đời rực rỡ lấp lánh, đến nỗi thu hút sự thèm của kẻ khác.
, nhất định sẽ bảo vệ họ thật !