BỊ HƯU HÔM ẤY, TA GẢ CHO THÁI TỬ - 6

Cập nhật lúc: 2025-08-19 13:31:25
Lượt xem: 3,043

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta từ sớm sai chuẩn bánh trong viện, chỉ đợi tới “hỏi tội” một trận.

 

Quả nhiên, thấy , liền như phát điên, mắt đỏ bừng lao tới.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Thôi Lệnh Nghi! Ta g.i.ế.c ngươi!”

 

Hơn mười tên thị vệ đồng loạt bước , chắn thành một bức tường sắt vững như bàn thạch.

 

Đây đều là Thái tử Tạ Chiêu Dã âm thầm sắp đặt cho .

 

Một địch hai cũng dư.

 

Tiêu Lẫm rút kiếm xông lên, nhưng lập tức chặn .

 

Hắn tức đến run rẩy, chỉ họ quát mắng:

 

“Các ngươi tạo phản ? Đây là phủ của !”

 

đám thị vệ chẳng ai thèm để tâm, vững như núi đá.

 

“Tốt! Rất !”

 

Trong mắt Tiêu Lẫm, lửa giận gần như thiêu đốt:

 

“Hôm nay sẽ hưu ngươi – tiện phụ độc ác !”

 

Ta vỗ tay một cái, lập tức dâng bút mực nghiên giấy tới mặt .

 

“Ngươi… ngươi định gì?” – rõ ràng ngờ tới chiêu .

 

“Viết hưu thư chứ còn gì nữa.” – Ta ung dung nhấp một ngụm – “Sao? Đường đường là tướng quân, mà nuốt lời?”

 

Hắn giận dữ cầm lấy bút lông, nhưng vẫn hạ bút.

 

Mực rơi xuống, loang thành một vệt đen nhòe giấy tuyên thành.

 

Hắn trừng mắt :

 

“Thôi Lệnh Nghi, đừng tưởng dám!”

 

“Vậy ngươi .” – Ta mỉm châm chọc – “Hay là… trong lòng ngươi vẫn còn luyến tiếc ?”

 

lúc ...

 

Cửa tịnh phòng kẽo kẹt mở .

 

Liễu Yên Nhi vịn khung cửa đó, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đến đôi môi cũng còn chút huyết sắc.

 

Trên nàng chỉ khoác một lớp áo lót mỏng manh màu trắng, cả như sắp ngã quỵ.

 

“Yên Nhi!” – Tiêu Lẫm vội vã chạy tới – “Sao nàng đây? Thân thể còn yếu…”

 

Liễu Yên Nhi trừng mắt đầy oán độc , nhưng khi xoay về phía Tiêu Lẫm thì nước mắt như mưa:

 

“A Lẫm…”

 

Ta ung dung bước đến gần, ánh mắt đầy khiêu khích.

 

“Liễu Yên Nhi, dù ngươi mất con thì ? Phu quân , vẫn nỡ hưu .”

 

“Tình nghĩa bao năm qua, há thứ một tiện nữ nhà nông như ngươi thể so ?”

 

“Phụ từng là Thái sư, còn ngươi chẳng qua là kẻ xuất hèn kém – ban cho ngươi tiểu , là ân điển lắm .”

 

Sắc mặt Liễu Yên Nhi tái nhợt đến cực điểm, vẻ mặt như thể tin nổi.

 

“A Lẫm… nàng … nàng thật ?”

 

Nàng lảo đảo ngã nhào lòng Tiêu Lẫm.

 

Ta bồi thêm một đòn:

 

“Nhìn xem, bút mực đều chuẩn , mà vẫn chẳng dám .”

 

Nước mắt nàng rơi như suối:

 

“A Lẫm, hóa luôn lừa … nàng hại c.h.ế.t con chúng … mà còn…”

 

Giọng nàng run rẩy thành câu, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất .

 

Tiêu Lẫm đến xót ruột, trái tim đau như d.a.o cắt:

 

“Không , Yên Nhi! Ta… sẽ lập tức hưu thư!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bi-huu-hom-ay-ta-ga-cho-thai-tu/6.html.]

 

Hắn đoạt lấy bút, như rồng bay phượng múa nên hưu thư giấy.

 

Gia nhân nhanh chóng dâng ấn tín.

 

Hắn chút do dự, liền ấn tay điểm chỉ.

 

Ta lập tức đoạt lấy hưu thư, xem kỹ một lượt, đó gấp cẩn thận nhét tay áo.

 

Rồi mỉm cúi hành lễ:

 

“Đa tạ tướng quân thành .”

 

Tiêu Lẫm thấy vẫn bình tĩnh thong dong, thì lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt:

 

“Thôi Lệnh Nghi! Từ hôm nay, ngươi còn là thê tử của nữa!”

 

“Ta xem thử, phủ tướng quân che chở, ngươi còn dám ngạo mạn tới bao giờ!”

 

Ta khẽ , xoay lệnh cho quản gia bên cạnh:

 

“Triệu bá, mở kho, kiểm kê bộ hồi môn của năm đó.”

 

Ta cố ý nhấn mạnh:

 

“Một món cũng thiếu!”

 

Tiêu Lẫm , sắc mặt lập tức đại biến, như sực nhớ điều gì, vội vàng định ngăn .

 

Chỉ tiếc – muộn .

 

Triệu bá sớm tung chạy mất hút.

 

Bộ pháp nhanh nhẹn, linh hoạt, chẳng giống hơn năm mươi tuổi chút nào.

 

14

 

“Tiểu thư, đây là danh sách hồi môn kiểm kê đầy đủ.”

 

Triệu bá kính cẩn dâng lên một quyển sổ dày cộm.

 

“Trong nửa tháng qua, những vật dụng mà Tiêu tướng quân lấy từ kho, lão nô đều ghi chép rõ ràng, sai một phân.”

 

Ta nhận lấy quyển sổ nặng trĩu, ngẩng mắt về phía Tiêu Lẫm.

 

“Tiêu tướng quân, mượn hồi môn của để lấy lòng giai nhân, vở diễn ngài cũng diễn đủ chứ? Giờ nên vật về nguyên chủ thôi, ?”

 

Sắc mặt Tiêu Lẫm lập tức tái xanh như vả giữa chốn đông .

 

“Ngươi!”

 

Chưa để kịp phát tác, nhàn nhã phất tay, giọng lớn nhưng vang vọng khắp viện:

 

“Lục soát cho .”

 

“Ngươi dám?!” – Tiêu Lẫm gầm lên phẫn nộ.

 

lúc , Triệu bá dẫn nhanh như chớp xông phòng của Liễu Yên Nhi.

 

Trong phòng lập tức vang lên tiếng lục lọi, mở hòm lôi rương.

 

Hòm đến hòm khác.

 

Rương nối rương .

 

Chẳng mấy chốc, giữa sân viện chất đầy như núi.

 

Liễu Yên Nhi phát điên!

 

“Dừng tay! Tất cả là của ! Của !” – Nàng gào thét, nhào tới ôm chặt lấy một rương gỗ khảm vàng sơn mài, chịu buông.

 

Còn dáng vẻ yếu đuối như thỏ non khi nãy?

 

Ánh mắt chợt lạnh băng, chầm chậm bước tới.

 

Hộ vệ lập tức tách Tiêu Lẫm , ngăn gần.

 

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Liễu Yên Nhi, vươn tay, từ búi tóc nàng rút cây trâm ngọc bạch dương.

 

Đó là món quà mẫu đặt thợ giỏi ở Giang Nam chế tác riêng, nhân dịp cập kê.

 

“A! Trả cho !” – Liễu Yên Nhi hét toáng lên, đưa tay giành .

 

 

Loading...