Bed Friend (Đừng Đùa Với Lửa) - Special 4: Ngày người yêu bệnh
Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:32:13
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bước tháng sáu cũng đồng nghĩa với mùa mưa tới. Và như thường lệ, nó khiến những kẻ công ăn lương sống trong thủ đô Bangkok như chúng chỉ than trời. Bình thường, dù chẳng mưa, đường phố đông nghẹt, kẹt xe nối đuôi từng đoạn dài. Huống hồ là những buổi sáng mưa xối xả hoặc chiều tan ca, đường sá ngập lênh láng vũng nước! Dù rời nhà từ sáu giờ sáng thì cũng chẳng ai dám chắc đến công ty kịp tám giờ rưỡi. Đây chẳng thể gọi là “cuộc sống ” như thường !
“Khốn thật, xe của bẩn hết !”
Bạn trai làu bàu, xót xa cho chiếc xe mới đem rửa bóng loáng hôm qua. Trận mưa nặng hạt từ sáng sớm biến con phố thành dòng sông bùn nhão nhoét. Đường thì kẹt cứng, tới khi chúng vật vã tòa nhà công ty thì muộn quá giờ . Tệ hơn, bãi giữ xe còn đóng mất một tầng để sửa sang, chỗ đậu vốn ít càng hiếm. Cuối cùng, chúng chẳng còn cách nào ngoài việc gửi xe ở bãi ngoài trời bên cạnh.
cảnh King lẩm bẩm bên cạnh, mặt nhăn nhó vì từng vệt bùn bám khắp xe mà buồn sốt ruột.
“King, công ty !” gọi, kéo trở về chiếc ô. Mưa ngớt nhiều, chỉ còn lất phất, nhưng vẫn đủ để thấm lạnh.
King tức tối chỉ vết bùn: “Trời ạ, em xem ! Sao lấm lem hết cả thế chứ! Anh phát điên mất thôi!”
“Đợi lúc khác rửa xe , giờ mau công ty kẻo muộn.” dỗ dành, bước nhanh lên . Chỉ dáng vẻ miễn cưỡng của thôi, ngay King sẽ chẳng dễ dàng chịu ngoan ngoãn cùng.
“Được , quỷ tha ma bắt! Xui xẻo gì ngay buổi sáng sớm!” King c.ắ.n răng c.h.ử.i thề một tiếng, cuối cùng cũng chịu bước theo.
Người đàn ông cao lớn rút chiếc ô từ tay đưa qua che cùng. Khuôn mặt vẫn còn nét cau , như thoát khỏi bực dọc. Chúng cùng bước tòa nhà văn phòng và thang máy lên tầng công ty. Hôm nay may mắn cho nhiều , hơn một nửa phòng ban vẫn còn đường đến công ty, trong đó cả Jade. Vừa mở cửa phòng việc, đồng nghiệp trao đổi với rằng tàu điện vẻ gián đoạn hôm nay, thế là Jade sẽ còn lâu mới tới.
“King, lau khô tóc hẵng nhé.” ngay khi tới bàn, mái tóc còn ướt sũng. Lúc nãy King còn vòng kiểm tra xe tình nguyện mưa chờ, nên tóc áo đều ướt. Anh chỉ khựng tay vuốt tóc như mấy bận tâm và đáp: “Chút là khô thôi mà.”
“Tóc khô thì cảm lạnh đấy!” nhắc khéo, sốt ruột chịu .
“Không ! Anh khỏe mà!” Anh nháy mắt, vẻ vô tư. ý định buông tha: “Nếu cảm vì mưa gặp điều hòa, thì tự chịu nhé, em cứu !”
nhíu mày sự ngang bướng của yêu, thở dài vì quá lì lợm. Thực nếu chỉ là mưa nhẹ thì cũng lo lắm. King vốn chịu , tập thể thao thường xuyên nên sức khỏe . tuần ở phòng lập trình khối lượng công việc tăng vọt, họ đang gấp rút phát triển một app mới. King thức muộn nhiều đêm, còn ướt mưa nên khỏi lo lắng. Dù khoẻ tới , nếu thiếu nghỉ ngơi vẫn thể đổ bệnh bất cứ lúc nào.
“Không chuyện đó ! Nếu em mà lo lắng quá, sốt thì em chăm chứ?” King tiến tới, đặt tay lên m.ô.n.g bóp nhẹ. giật tay , xuống ghế và mặt , cố tỏ khó chịu với bướng bỉnh .
dặn dò mà vẫn . Nếu thực sự cảm, sẽ bệnh viện trong bộ dạng tội nghiệp. Và đúng như trực giác của , điều lo sợ xảy đến.
“Ừm…”
“King, dậy uống t.h.u.ố.c ! Nhỡ lát nữa bệnh nặng hơn thì hả?” sốt ruột lay đàn ông đang cuộn trong chăn như đứa trẻ, giọng gắt gỏng mà lòng rối như tơ vò.
Anh khẽ rên một tiếng, khuôn mặt nóng bừng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết trán. Lần đầu tiên thấy King yếu ớt đến thế, cả hình cao lớn bỗng chốc trở nên nhỏ bé lạ thường.
“Anh … chỉ cần nghỉ một lát…” Giọng khàn khàn, mệt mỏi, mà xót xa.
“Không uống t.h.u.ố.c thì mà khỏi ! Ngồi dậy mau.” kiên quyết kéo chăn , chống gối đỡ dậy, mặc kệ ánh mắt lười biếng cứ cố né tránh.
Đặt hai viên t.h.u.ố.c cùng cốc nước tay, trừng mắt: “Uống hết , xuống nghỉ. Ngoan thì mới nhanh khỏi .”
King , khoé môi cong lên một nụ yếu ớt, bất lực nuốt thuốc. “Em dữ thật đấy…”
khẽ chau mày, lau mồ hôi trán bằng chiếc khăn ướt, lòng thầm thở dài. “Dữ cũng vì lo cho thôi. Ai bảo cứng đầu, mưa gió cũng chịu lời.”
Anh nắm lấy tay , bàn tay nóng hầm hập nhưng run khẽ. “Xin … để em lo lắng .”
Nhìn đàn ông tưởng như mạnh mẽ gì quật ngã nay yếu ớt tựa , thấy sống mũi cay cay. cúi xuống đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán , thì thầm: “Ngủ . Có em ở đây .”
King nhắm mắt, thở dần chậm , như một đứa trẻ ngoan ngoãn vùi đầu vòng tay . Ngoài mưa vẫn lộp độp rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ, trái tim bỗng tràn đầy bình yên.
“Không… chỉ sốt chút thôi… ngủ một lát là khỏi.” Anh bệnh vẫn chối, giọng khàn khàn cố tỏ nặng, nhưng thể để yên, bắt uống t.h.u.ố.c bằng giá.
Hít một sâu, quyết định tung chiêu lớn. “ Uea lo cho lắm mà…” giọng bỗng dịu , xuống mép giường, tỏ vẻ buồn bã như đứa trẻ, liếc qua lớp chăn mỏng. Ánh mắt mệt mỏi của đáp , yếu ớt như van xin.
“Ừm?” khàn khàn.
“Uea thích thấy King ốm. Uea King mau khỏe.” nũng nịu, ngắt quãng lâu khi tiếp: “Uea sẽ lau cho khi uống t.h.u.ố.c đó, thôi nào, uống nhé…”
“Ừm…” Cuối cùng, giọng trầm và khàn của cũng chịu theo .
Lòng hả hê đến mức mỉm gian xảo. Biết ngay King thương mà, chỉ cần tỏ vui là sẽ ngoan ngoãn theo. Thật may mắn khi một yêu quan tâm như !
đỡ ở đầu giường, đưa t.h.u.ố.c và cốc nước. Sau khi thấy nín lặng nuốt viên thuốc, dìu trở , nhúng khăn ấm và bắt đầu lau từng chỗ mồ hôi trán, quanh cổ và lưng. Thực cũng “kinh nghiệm sơ cứu” ít. Jade hồi đại học ốm hoài, là tụt quần áo, đắp khăn, pha nước gừng lo liệu cho mấy ngày liền. Dù lâu chăm ai như , vẫn thấy phiền, vì đó là yêu.
Kéo chiếc chăn nhàu sang một bên, ở mép giường, từ tốn cởi từng cúc pyjama của lau bằng khăn ấm. Thân nhiệt King nóng rang hơn bình thường, dù nhiệt kế, đoán mức độ lo lắng trong tim tăng.
“Nếu uống t.h.u.ố.c mà sốt vẫn hạ trong ba bốn giờ nữa thì em đưa khám đó, hiểu ?” nhắc dò.
“Không… cứ đợi chút…” thì thầm, mắt chăm chú khi tiếp tục xoa nhẹ lưng cho .
“Nhìn gì ?” thấy chăm như , tò mò hỏi .
“Nhìn vợ của , vợ dễ thương quá!” King mỉm , giọng ấm áp khiến tim mềm ngay lập tức.
Lời ngượng chín cả mặt, vội vàng né tránh gương mặt trai đang thẳng , giả vờ tập trung lau cho . Đang định lên giặt khăn thì King bất ngờ đưa tay giữ chặt cổ tay , cho .
“Thả để em giặt khăn .” nhỏ giọng nhắc.
“Anh mà ốm thì t.h.ả.m hại như bệnh nhân trong viện ? Thế chẳng quá tàn nhẫn ?” King nửa đùa nửa thật, nụ mệt mỏi nhưng vẫn rõ ràng ẩn giấu chút nghịch ngợm.
“Em thế thôi, thật .” thở dài bất lực, mặt. loại vô tâm, thấy yêu bệnh mà bỏ mặc chăm sóc, thế thì đúng là yêu tồi tệ .
“Cảm ơn nha.” King thì thào, đôi mắt vì sốt mà long lanh hơn thường ngày, dịu dàng đến lạ. vội nuốt nghẹn trong cổ, chạy ngay phòng tắm tráng khăn. Nhìn gương mới nhận hai má đỏ bừng chẳng kém gì đang sốt ngoài .
Phải thừa nhận, dù mệt lả chẳng còn chút sức, vẫn cách khác rung động bằng vài câu ngọt ngào. Nghĩ đến chuyện đây thể cũng từng những lời thế với ai đó, lòng thoáng chùng xuống. thôi, quá khứ qua, chỉ quan tâm hiện tại và tương lai thôi!
Rửa mặt để hạ nhiệt bớt, phòng, tiếp tục lau cho King. Anh yên, để mặc chăm sóc, nhưng mỗi đưa khăn qua n.g.ự.c bụng, cơ thể căng cứng khó hiểu.
“Chỗ đó để tự lau.” King bất ngờ lên tiếng khi khăn chạm xuống gần bụng .
“Không , cứ …”
“Uea, để tự .” Giọng nghiêm túc hẳn, khiến ngơ ngác. Từ đầu đến giờ, chỗ nào qua, gì ngại?
“Khó chịu nghĩa là chỗ đó còn cảm giác.” King khàn giọng giải thích, mắt liếc xuống áo ngủ. theo ánh … và lập tức thấy cái “lều nhỏ” đang nhô lên rõ rệt. Mặt nóng bừng như lửa.
Ờ… sáng sớm mà, thời điểm “dễ giương cờ” nhất, mà quên mất!
“Nếu tay em chạm thằng nhóc nhỏ của thì nó thật sự sẽ tỉnh dậy đó. Lúc thì nó khó lòng thoát nha~” King khẽ, giọng trêu chọc. Mình giật phắt cái khăn khỏi tay, như cầm than nóng, lườm bất lực.
Ốm mà vẫn còn nghĩ đến mấy chuyện đó, thật hết nổi!
“Anh tự lau nốt , em nấu bữa sáng. Muốn ăn gì nào?” Mình đặt khăn lên , dậy.
“Anh đói…”
“Không đói cũng ăn chút cho sức, thì bệnh nặng thêm đó.” nhắc, giọng đầy lo lắng. “Anh ăn cháo, cơm há cảo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bed-friend-dung-dua-voi-lua/special-4-ngay-nguoi-yeu-benh.html.]
“Gì cũng .”
“Vậy thì nấu cháo thịt bằm nhé.”
“Ừ.”
“Anh lau xong thì nghỉ , em nấu xong sẽ gọi dậy ăn.”
Đắp chăn cho , bếp. Mở tủ lạnh lấy nguyên liệu. Nếu dọn sang chỗ King, chắc trong nhà ngoài bia chẳng gì. bây giờ qua đây thường xuyên nên cũng mua thịt cá, rau củ để sẵn.
Sống một nhiều năm, học thói quen tự nấu ăn. Cuối tuần thích ngoài, tốn tiền mệt, nên từ hồi đại học quen mua đồ tích sẵn, lên mạng tìm công thức tự . Jade ăn thử cũng mê tít, còn khen nấu .
Thật nghĩ giỏi, nhưng ít nhất, cũng đủ khiến khác cảm thấy ngon miệng.
Vừa đun cháo, lưng tiếng King cất lên yếu ớt nhưng hào hứng: “Thơm quá!!”
Một giọng khàn vang lên từ phía , thì thấy bệnh nhân lẽ nghỉ giường đang bước bếp, đôi mắt dán chặt nồi cháo bếp.
“Sao ngủ tiếp ?”
“Anh ngủ ,” King trả lời từ xa, vẫn giữ cách với trong bếp.
“Anh đây ?” Nhìn dáng bất thường của , khỏi thắc mắc. Mỗi khi nấu, King luôn ôm eo, véo eo hôn . thì cầm muôi vụt đầu bắt lùi , nhưng hôm nay chỉ nép ở xa.
“Anh , nhưng sợ lây cho em, em cũng sốt.” Anh cúi đầu nghiêng.
Nhìn nét mặt ẻo lả của King, bật cưỡng nổi. Thật lòng yêu lắm, và giờ mới hiểu vì Jade luôn King như một chú cún con, giờ thì thấy cũng chẳng khác mấy!
“Gần xong , bàn đợi !” . King ngoan ngoãn bước ngoài, đó dùng muôi hớt bọt mặt nồi cháo. Khi cháo chín, tắt bếp, múc cháo bát đưa cho đang đợi.
“Ăn nhiều nha!” đặt bát cháo mặt “bệnh nhân”, đủ nặng để thấy đang nghiêm túc.
“Em đút cho ăn nữa chứ, thật chẳng còn sức !” Anh giả bộ lí lắc, van xin. Thấy vẫn im lặng, liền tiếp tục: “Anh thật sự đủ sức nhấc tay, giúp nha.”
“Được thôi nếu cần Uea đút thì ok, nhưng ăn hết bát đó đấy!”
“Dạ!” Anh đồng ý ngay.
Vậy là xuống ghế bên cạnh, cầm bát cháo và bắt đầu bón cho “bệnh nhân”, dù rõ đang giả bộ, vẫn vui vẻ . Dù gì thì cũng đang nũng nịu để gần mà!
“Nhìn kìa, vợ nấu ngon ghê, vợ ai …” Thấy đáp, King bất ngờ đưa tay véo lên đầu mũi .
“Á! Sao tự nhiên véo em ?”
“Trả lời , .” Anh thúc .
nuốt nước miếng thì thầm: “Là…vợ đó…”
“Dễ thương c.h.ế.t !”
“Đừng nữa!” mặt nghiêm múc một thìa cháo cho , bịt miệng luôn. Thói của King là cứ bắt mấy lời ngọt ngào theo ý , trăm , vẫn quen! vốn khéo miệng, ép cũng khá khó xử.
“Vợ e thẹn hả?”
“Câm ngay!” gầm một tiếng, múc cả vá cháo nhét miệng .
Chẳng mấy chốc bát cháo cạn. lấy khăn giấy lau miệng cho King. Thấy ăn ngon miệng là thở phào nhẹ nhõm. Nếu ăn kém chắc đưa bác sĩ thật.
“Sốt bớt ? Cảm thấy khá hơn ?” hỏi chạm trán . Nhiệt độ còn cao nhưng hơn sáng.
“Chắc hôm nay sẽ hạ sốt thôi.” Anh xong, nắm lấy tay bóp nhẹ, đặt tay lên lòng bàn tay .
“Thế thì ngủ thêm chút cho mau khỏe.”
“Ngủ với nhé!” Anh nũng nịu kéo tay . lắc đầu cự tuyệt.
“Không, em rửa bát với hút bụi phòng.”
“Bỏ hết mà ngủ với ! Anh ngủ nếu em bên cạnh!”
Chàng “bệnh nhân” trở nên trẻ con. Thành thật mà , bao giờ nghĩ sẽ thấy mặt nhỏ nhen, mè nheo thế của King, to lớn, sắc sảo là thế mà lúc ốm thì như đứa bé giận lẫy!
“Nào nào, ngủ đùi em, cũng chịu ngủ ghế sofa mà.”
“Thôi , thế thì !”
Cuối cùng, cũng mềm lòng đồng ý. qua xuống sofa, nhặt iPad bàn cà phê lên và định bật phim để lướt cho qua thời gian. Bệnh nhân mang theo một chiếc khẩu trang dặn đeo cho đỡ lây, nghiêng xuống đùi như một chiếc gối ấm áp.
King , úp mặt bụng , thở những nóng lên da. “Ai là ngủ ?” vuốt nhẹ đầu , lặng lẽ đưa tay mân mê chiếc áo , mơn trớn hôn nhẹ lên phần bụng, cảm giác cùn cùn ngưa ngứa chạy dọc .
“Ngủ lát nữa , đợi thêm chút thôi.”
“Ngủ ngay , nếu em sẽ dậy bỏ !” tối hậu thư. Trước khi cơn ham của cuốn , vội chỉnh áo che kín bụng. King lập tức kéo gáy xuống gần, đôi mắt sâu dán chặt môi , hôn đến mức đặt tay lên miệng thì thầm: “Nếu hôn em, mau khỏi nhé!”
“Bao lâu mới khỏe hả, sáng mai nổi ?” Anh lí nhí, gương mặt khẽ mỉm .
bật , vuốt tóc King iPad bấm tiếp phim. Chốc lát , cuộn tay ôm nhắm mắt, tiếng ngáy nhẹ báo hiệu ngủ say. lặng lẽ xem thêm vài đoạn, mà mệt quá cũng ngủ , giật tỉnh dậy thấy đang dựa đùi , ai ngờ ngủ quên.
“Mấy giờ ?”
“Một giờ chiều.”
“Anh thấy ? Sao gọi em dậy?” lồm cồm dậy, lắc đầu cho tỉnh ngủ.
Chuẩn giờ bếp chuẩn cơm trưa. hôm nay ăn cháo sáng, sẵn định nấu canh trứng cho uống cho ấm họng. “Sao gọi em dậy? May mà để em ngủ thoải mái!” Giọng khàn khàn trả lời.
tiến tới, sờ trán và thở phào, nhiệt độ về mức bình thường. “Ăn xong uống thêm viên nữa, sẽ thôi,” .
King mỉm , kéo tay tới đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay. “Cảm ơn em nha,” , ánh mắt trìu mến . vội né mặt, lườm lầm bầm: “Hiểu … lúc nào cũng mấy câu đó với em…”
“Anh em trân trọng em lắm.” Giọng khàn thấp xuống, nghiêm túc thì thầm tai: “Khi King khỏi bệnh, nhất định sẽ thưởng cho em một món quà thật xứng đáng!”
“Quà gì…?”
“Nói mất vui!” Anh nháy mắt tinh quái.
liếc , ánh mắt long lanh chắc mẩm món “quà” hẳn thứ lịch sự nào đó. bật khô khốc, tự nhủ sẽ dễ dàng dụ .
Bình tĩnh , dậy bước bếp bắt tay chuẩn nấu ăn, lòng tự nhiên rộn ràng, tò mò về “món quà” của King, sẽ đợi xem định bất ngờ thế nào.