Bed Friend (Đừng Đùa Với Lửa) - Special 1: Bạn bè

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:31:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

luôn cảm giác vận may trong tình yêu của thật sự tệ.

“Uea! Anh sai ! Anh xin mà, tha thứ cho !”

Giọng van nài vang lên từ trai mặc đồng phục sinh viên. Anh kiên nhẫn theo sát , năn nỉ hết lời ngay tại căn-tin trường. Chỉ khó chịu trong lập tức dâng cao đến cực điểm! đang đói, sáng nay vội vàng đến lớp mà kịp ăn sáng. Vậy mà thầy giáo còn bất ngờ cho kiểm tra, khiến chẳng cơ hội lén chạy mua đồ ăn. Tâm trạng rơi xuống tận đáy, thế mà kẻ cứ lẽo đẽo bám theo, chẳng khác nào chú vịt con theo vịt , dính chặt lấy buông, nhận sắc mặt đang khó coi đến mức nào!

“Hết chuyện . Chúng còn gì để nữa.” – nheo mắt , giọng lạnh băng.

“Uea, thật sự ! Anh còn qua với cô gái đó nữa! Cho một cơ hội !”

Phiền phức đến phát điên!

“Không. Một tổn thương là quá đủ. sẽ ngu ngốc để lừa dối thêm nào nữa.” – dứt khoát, bỏ , nhưng vẫn kiên quyết bám theo.

Trong lòng tràn đầy bực bội, thầm nguyền rủa trong lòng. Người đàn ông trai mặt từng là bạn trai của từ khi mới bước chân đại học. Chúng hẹn hò gần một năm. Ban đầu, chính chủ động theo đuổi , khi cũng thiện cảm. Lời tỏ tình của , do dự mà gật đầu đồng ý. Chúng từng ngọt ngào, từng mặn nồng. Cho đến một ngày, bắt quả tang lén lút dây dưa với ngôi khoa Kế toán lưng .

Mối tình mười tháng – hóa chỉ là một lời dối trắng trợn. Một năm thanh xuân quý giá của lãng phí vô ích.

“Anh sẽ tái phạm nữa! Anh thật lòng yêu em, Uea! Xin em hãy cho một cơ hội nữa!” – gần như cầu khẩn.

lạnh lùng đáp : “Dù , cũng sẽ khác ngốc nghếch mà cho cơ hội. Đừng phí thời gian nữa. Chúng … kết thúc .”

mà…”

“Nếu hiểu tiếng , thì đây: sẽ bao giờ với nữa. Đừng bám theo thêm một bước nào nữa hết!” Câu cuối cùng gần như hét lên trong cơn giận dữ. Nói xong, vội vã rời khỏi căn tin.

Những kẻ thể thản nhiên giấu giếm để vụng trộm lưng yêu, trong mắt chẳng khác nào loài chó, thấy ai vẫy tay là lập tức cụp đuôi, sủa lấy lòng. còn phí hoài thêm một giây nào cho hạng như thế nữa.

xốc balô, hậm hực dắt xe máy rời khỏi trường, phóng thẳng về ký túc xá. Cả ngày học hành mệt mỏi, vốn chỉ về nghỉ ngơi tìm chút gì đó lót , mà còn chạm mặt tình cũ, để lẽo đẽo van nài xin tha thứ. Chuyện đầu. Từ khi bắt gặp ngoại tình, biến mất cả tháng trời, bỗng dưng xuất hiện, quỳ gối cầu xin về. Một tháng qua, ngày nào cũng diễn trò , nhưng đáp án của vẫn chỉ một: “Không.”

Nếu hỏi còn tình cảm với Guy ? Tất nhiên là . Dù gì cũng bên gần một năm, quãng thời gian còn dài hơn bất kỳ mối tình nào của . từng đặt nhiều tin tưởng, từng nghĩ sẽ khác với những gã đàn ông tồi tệ từng gặp. hóa , chẳng gì khác biệt. Anh cũng phản bội, cũng chạy theo thứ hào nhoáng dễ dãi như những kẻ khác.

Những ngày chia tay, cạn nước mắt trong ký túc, đến mức khiến cả đám bạn cùng phòng lo lắng mất ngủ. Có khi, tự đày trong men rượu, một một quán bar, uống đến mức say mèm, những chuyện nay từng nghĩ sẽ . Đến khi tỉnh , chỉ còn sự hối hận và một trống vô hình bủa vây.

Giờ nghĩ , lẽ đáng lẽ nên vứt bỏ thứ rác rưởi ngay từ đầu.

Càng nhớ, càng rùng khi hồi tưởng về cái đêm ở bar cách đây hai tháng. Đau khổ vì tình cũ là một chuyện, phận còn xui khiến gặp thêm một gã đàn ông khác. Cho đến giờ, vẫn còn nhớ ánh mắt của – ánh mắt của loài sói hoang, sáng rực khi chằm chằm con mồi. Hắn cùng một cô gái , ôm ấp cô như tình nhân. ngay cả khi trong tay, ánh vẫn cố tình quét tới , như một lời khiêu khích trắng trợn.

Đàn ông, tất cả đều như ? Chỉ phản bội và dối trá?

Càng nghĩ, càng thấy vận may tình duyên của thật sự quá tệ hại.

“Ủa, Uea! Sao giờ mày về phòng? Không ba giờ còn tiết ?” – thấy mở cửa bước , bạn cùng phòng liền hỏi với vẻ nghi hoặc.

Bạn cùng phòng tên Jade, con lai Thái – Hoa, da trắng, mắt hí, dáng chỉ thấp hơn chừng hai ba phân. vốn giỏi giao tiếp, nhưng Jade ngược . Hoạt bát, tươi sáng, kết bạn khắp nơi. Có lẽ chính nhờ sự lạc quan đơn giản thấy gần gũi với Jade hơn bất kỳ ai khác. Ở cạnh , thể thoải mái là chính . Dù đôi khi, cái tính dễ tin khiến Jade lợi dụng – nào là nhờ vả, nào là ép mang quà giùm khác đến cho .

“Gặp cái phiền phức .” – đáp gọn lỏn, đặt hộp pad thái tôm mà mua ở quán ký túc xá lên bàn.

“Lại là thằng Guy nữa đúng ? Chưa chịu bỏ cuộc hả?” Jade nhăn mặt.

“Ừ.” – , đưa đũa gắp một miếng bỏ miệng.

Jade mặc áo thun, quần short rộng thùng thình, hắt xì vì cái mũi đỏ ửng, lôi điện thoại và ví , soi gương chải qua mái tóc rối bời.

“Mày mềm lòng chút nào ?” – Jade hỏi thản nhiên.

“Tuyệt đối . Một phản bội là đủ để khắc sâu trong đầu .” – đáp bình thản, nhưng càng nhớ thì n.g.ự.c càng nóng ran. Với , cơ hội chỉ dành cho những lầm vô tình, còn phản bội thì bao giờ là tai nạn. Nếu cả hai ý định phản bội, thì chuyện đó thể xảy ?

Muốn yêu ai, hết học cách yêu bản . Bởi ngoài chính , chẳng ai đời quan tâm đến cả – kể cả gia đình.

“Ừ thì, mày cũng . Tao xuống mua cơm hộp lên liền.” – Jade .

chỉ ậm ừ, tiếp tục chúi đầu hộp pad thái. Mười phút , Jade trở , tay cũng là một hộp pad thái nóng hổi.

“Mẹ tao gọi nè. Tối nay đồ ngon đó! Thứ bảy cả nhà Chonburi, mua một thùng to bánh hấp nước cốt dừa, bảo lát nữa đem cho tao với mày.”

“Thế bác gái sắp tới hả?” – ngẩng lên hỏi.

từng gặp của Jade trong ngày nhập học. Dù ngoài bốn mươi, bà vẫn giữ nét thanh nhã, quý phái. Nghe Jade kể, ngày trẻ bà từng thi hoa hậu. Bác gái lúc nào cũng ân cần với , cũng mua quà gửi về, còn dặn Jade chia sẻ cùng .

“Không, chắc Jet mang qua như thôi. Hôm nay thứ hai, còn lên lớp.” – Jade đáp.

gật đầu, cũng chẳng lạ gì. Anh Jet là trai của Jade, là gặp thường xuyên nhất vì ghé thăm em. Cao ráo, điển trai, tính tình nhã nhặn, đang học y khoa – bảo đám con gái quanh Jade suốt ngày kiếm cớ để quen . Một hảo đến thế, ai mà chẳng cho riêng cũng mong, một ngày nào đó sẽ gặp một giống như .

"Tao ngủ một lát nha, 2 rưỡi gọi dậy nhé!” – Jade , khi ăn xong thì lăn giường.

chỉ gật, im lặng báo cáo. 2 giờ 30, sang lay bạn dậy. Jade đồ, cả hai cùng dắt xe lớp.

phía xe, gió thổi mát rượi. Lớp ba giờ chiều hôm đó là môn tự chọn, bắt buộc của khoa, đến gần hai trăm sinh viên đăng ký. lặng lẽ ghi chép, còn Jade đến mười phút gục xuống bàn ngủ khò.

Dù chăm chú bài, vẫn cảm nhận vài ánh mắt của nhóm con trai phía , thỉnh thoảng len lén . chọn cách lờ .

Sau giờ học, Jade chạy nhà vệ sinh. Đứng chờ ở bậc thang, thấy cầm mẩu giấy nhỏ, mặt gian: “Ê, đàn xin Line của mày đó. Tao cho, nên ảnh ID nhờ tao đưa cho mày.”

tờ giấy bé xíu trong tay bạn, khẽ lắc đầu: “Tao vẫn quên chuyện cũ. Chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới.”

“Nếu , thì cứ cất phòng cũng .” – Jade dúi tờ giấy tay .

nhét nó túi quần, cùng bạn xuống bãi xe.

“À, chờ chút, tao điện thoại .” – Jade bước đến bãi giữ xe .

chẳng mấy hứng thú bạn tám chuyện, bèn lôi điện thoại lướt mạng xã hội g.i.ế.c thời gian. Chỉ một lát , Jade trở , khẽ chọc cánh tay .

“Có mày gọi ?” hỏi.

“Không, là bạn tao. Mẹ tao gửi đồ nhờ nó mang đến. Nó bảo sẽ đến ký túc xá luôn.” Vừa , Jade nổ máy xe, phía , chiếc xe lập tức phóng nhanh về hướng ký túc.

“Jade, thả tao xuống chỗ , khát quá.” Khi xe chạy ngang cửa hàng tiện lợi ở góc đường gần ký túc, bảo dừng . Jade gật đầu, để xuống tiếp tục chạy về ký túc.

mua một ly sữa đá lạnh cùng vài lon cà phê để chống buồn ngủ, chuẩn thức suốt đêm thành báo cáo. Vừa thong thả bước về, kịp hẳn sân ký túc, bất giác khựng . Ở trống phía , Jade đang trò chuyện với một trai mặc áo phông trắng và quần jean. Nhìn nghiêng thôi mà hàng mày, khóe mắt quen thuộc đến lạ lùng.

chắc chắn từng thấy đó .

“Uea! Ở đây nè!” Jade tay cầm túi bánh, vui vẻ vẫy gọi. bước về phía , và đúng lúc đó, trai mặt .

sững . Những ký ức tồi tệ ở quán bar hai tháng bất ngờ ùa về.

Chẳng chính là gã khốn mà chạm mặt đêm ?!

“Cậu là bạn của Jade?” Giọng trầm khàn quen thuộc vang lên. Đôi mắt sâu vẫn chằm chằm , khiến ngỡ ngàng đến mức chẳng thể tin nổi. Trên đời sự trùng hợp như ư?

Dù hôm đó say khướt, nhưng gương mặt , nhớ rõ. Anh cao lớn, làn da màu mật ong, vóc dáng nổi bật chẳng khác gì mẫu bước từ tạp chí. Chỉ đơn giản mặc áo thun trắng và quần jean, mà vẫn khiến ít sinh viên quanh đó ngoái đầu theo.

Ngay cả … cũng khó mà dời mắt .

“Đây là bạn cùng phòng mà tao kể với mày – Uea.” Jade vỗ vai , tiếp tục giới thiệu: “Uea, đây là King. Cậu từng sống gần nhà tao, là bạn từ hồi mẫu giáo đến giờ.”

“Rất vui gặp .” Góc mắt nhếch lên, vẫn chăm chú bằng đôi mắt tò mò, nụ lạ lùng khẽ hé ở khóe môi. thích cách - ánh mắt lấp lánh quen quen, giống hệt cái thấy ở quán bar ngày .

Chính là kiểu ánh mắt lả lơi mà ghét nhất!

“Ừm.” chỉ đáp ngắn gọn vội bước về phòng, để Jade trò chuyện với bạn. Cảm giác King dõi theo từ lưng khiến càng bực hơn.

Về đến phòng, ném lên giường, bực bội tới mức chỉ lăn cái chăn lên che mặt. hình ảnh ánh mắt của King vẫn ám ảnh, chịu biến mất. vốn ưa đàn ông ba hoa - bố , bạn trai cũ, kể cả một vài bạn trai đây - những kẻ háu sắc hơn. Đàn ông như chỉ cần thẳng mắt họ là ngay ý đồ xa. ngạo mạn, cũng vẻ ngoài , nhiều ý với , nhưng chơi bời. một yêu chân thành, chứ những mối quan hệ qua đường chỉ đề cập tới xác thịt. Ai đến với mục đích rõ ràng như , sẽ sàng lọc ngay!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bed-friend-dung-dua-voi-lua/special-1-ban-be.html.]

Dĩ nhiên, sẽ bao giờ hẹn hò với một như King!

nhắm mắt, cố gắng đuổi rối rắm khỏi đầu. Quên thôi, chỉ là bạn của bạn , học cùng trường, ít khi gặp, đáng để bận lòng.

Từ hôm cũng hiếm khi gặp King. Lắm khi Jade lãng nhách than vãn vài câu về , mấy chuyện như mấy cô nàng vây bắt, theo đuổi, chỉ lắc đầu cho qua: thôi, kệ ! Người như sống mà thoải mái ? Tự chuốc phiền toái về chẳng hơn gì!

Bây giờ lên năm ba. Học phần ngày càng nặng, báo cáo nhóm, bài tập dồn dập khiến ì ạch chạy lớp. Trước giờ học chúng rủ hàng ăn thỉnh thoảng bar giải khuây, nhưng giờ thì khác, nhóm nhỏ ba, bốn đứa của đều quá mệt, chỉ về ký túc xá bật điều hòa ngủ bù.

Hôm cuối cùng của tháng tám, nắng chói chang. mặc đồng phục, leo lên xe máy tràn đầy mệt mỏi, chỉ mong về tới phòng, bật điều hòa và ôm gối ngủ một giấc cho . Đêm đó Jade và báo cáo tới khuya, chẳng chợp giấc, sáng vội vã đến lớp. May mà tiết học hôm chỉ đến hai giờ chiều, Jade môn khác, về muộn hơn, nên định về phòng .

Trên đường về, mắt lim dim thoải mái tới mức suýt ngủ gật, mở thẻ từ cửa ký túc và chuẩn bước thì tiếng gọi khẽ: “Uea.” nhíu mày, . Người gọi là King, bất ngờ vì đang đó, mặc áo polo đỏ của trường khác, tiến gần một cách chậm rãi.

“Nhớ ? King - bạn của Jade.” Anh , và góc miệng khẽ cong.

“Nhớ chứ.” đáp, giọng lạnh lùng sang lướt . Anh hỏi: “Đến tìm Jade ?” và kể rằng nhờ mang chút đồ tới vì quên điện thoại,” nhếch môi, cảm thấy mệt mỏi và bận tâm hơn nữa. Nếu khác đó chắc chẳng thèm khó chịu, nhưng vấn đề là vốn thấy mắt từ !

định tiếp tục quẹt thẻ lên phòng thì bỗng một bàn tay rắn chắc nắm lấy cổ tay .

“Khoan ! Đừng !” King .

“Sao cơ?” cau mày, chắc nhận thái độ ưa của nhưng vẫn cứ cố nắm chặt cổ tay , như thể hiểu thích chạm .

“Jade ?” hỏi.

“Đi học, quên mang điện thoại, nửa tiếng nữa sẽ về.” cố gỡ tay khỏi bàn tay , nhưng King kéo mạnh hơn đẩy về phía ghế đá ngoài sân.

“Ngồi đây với , một buồn lắm.” Anh và ép xuống băng ghế.

nghiến răng, cố nuốt cơn giận cuồn cuộn trong lòng. King đối diện, khẽ nhếch môi, nụ khêu gợi khiến bùng nổ hơn nữa.

Quả là một ngày thật tồi tệ!

“Nếu mang bánh cho Jade thì đưa cho , sẽ đem lên cho cô ,” to, chỉ mong biến khỏi tầm mắt càng sớm càng . King nhướn mày khi , một tiếng mỉa từ cổ họng vọt .

"Sao thể thế ? Hàng do trực tiếp đưa cho chứ. Em rõ chuyện, giao cho em nếu vấn đề thì ?

lạ, là bạn của Jade,” hạ giọng, khó chịu. Anh ám chỉ gì cơ? Anh đang lo lắng về ?

Ê - khi phát biểu !

nhíu mày, sang chỗ khác, cố kìm cảm giác bực bội khiến chỉ dậy bỏ về.

“Có vẻ em với lắm nhỉ.” King trêu tiếp khi thấy im lặng. Anh một cách đắc ý: “Ha! như đoán !”

“Anh đợi đây một lát, Jade sẽ về ngay. lên đây.” lạnh lùng dậy, định lên phòng, nhưng gã cao lớn vội lên chặn lối.

“Thật tàn nhẫn. Ngồi xuống chuyện , dù cũng là bạn của Jade, nên chút chứ.”

ngẩng lên, khóe môi mà thấy buồn nôn. Nói là quen, nhưng từng câu từng chữ như đang khiêu khích, ánh mắt thì nổi da gà. “Bạn của bạn thì cần quen .” bức đáp, lao lên phòng, để chờ Jade.

thô lỗ, nhưng thật sự chịu . Chỉ hiểu rằng dính dáng, cần ai nghĩ nghĩ về . Chốc lát cửa phòng mở, Jade xộc với bộ đồng phục nhàu nát và một túi quà to. “Uea, cùng ăn , tao nhờ King mang tới,” trong khi đặt túi đồ lên giường, bắt đầu mở .

ngạc nhiên, vẻ King với Jade về cuộc gặp lúc nãy. lầm lũi dối: “Ừ,” và Jade hỏi thêm, chỉ đưa cho một miếng mochi.

Giữa bao nhiêu mối quan hệ sơ, điều quý nhất vẫn là tình bạn với Jade. Cậu bạn nhất, khi Jade nhắc đến King, bao giờ kể hết sự khó chịu trong lòng để bận lòng. King là bạn của bạn , nếu lòng, chắc Jade buồn lắm. Dù thì mỗi cũng cuộc sống riêng, nên ép buộc.

Bốn năm đại học vù qua, cuối cùng cũng trường, dọn khỏi ký túc. Một bạn như Jade về sống với gia đình. Còn , mâu thuẫn với gia đình nên thuê nhà trọ bên ngoài. Ra trường vội lấy bảng điểm, dò việc giữa khủng hoảng kinh tế, may mắn xin việc một tháng. So với nhiều , lương khởi điểm của tệ. Dần dà, chuyển từ nhà trọ nhỏ sang thuê căn hộ ở Sathorn. Lúc chủ nhà định bán, đợi một năm để xin vay ngân hàng mua nhà, thứ vặn.

Lúc đầu chuyện êm , nhưng công việc bắt đầu bức bách. Sếp là một ông trung niên khó tính, dường như ưa , việc đổ hết lên đầu , đồng nghiệp chẳng ai dám giúp, chịu nổi.

“Sao mày chịu đựng thế? Nghỉ ! Lúc tao tin tuyển dụng tao kéo mày sang công ty tao luôn!” Jade ôm miếng thịt nướng, mắt sáng vì háo hức. , lòng như nhen lên một tia hy vọng.

“Công ty mày ?” hỏi.

“Ổn chứ! Đồng nghiệp , công ty tuy nhỏ nhưng ăn nên . Qua đây với tao !” Jade thôi thúc ngớt, động viên . mỉm , quyết định nghỉ việc. Ngày hôm nộp đơn xin nghỉ, sắp xếp công việc cũ xong gửi hồ sơ sang chỗ của Jade.

Một tuần , nhận điện báo trúng tuyển. gọi ngay cho Jade, reo vui. lâng lâng vì đổi môi trường, lo lắng ban đầu về việc hòa nhập dần tan, vì ít nhất một bạn ở đó - Jade - để nương tựa.

Sáng đầu tiên ở công ty mới, ở tiệm cà phê tòa nhà đợi Jade. Cậu xuất hiện, tóc rối nhưng rạng rỡ, dẫn đến phòng nhân sự thẻ nhân viên. Trên đường Jade thiện chào , nhận thấy vài ánh mắt tò mò liếc , nhưng giả vờ để ý, bước một chương mới của cuộc đời.

“Jade.”

Một đàn ông trạc ba mươi chặn Jade. Lúc đó bước khỏi phòng nhân sự. Lạ kỳ , chiếc gương mặt từng xuất hiện trong buổi phỏng vấn của - là trưởng phòng IT của bộ phận sẽ việc cùng.

“Ôi, Bas! Chào buổi sáng!” Jade vội kéo , khoanh tay chào hỏi ông .

Anh Bas mỉm nhẹ sang hỏi Jade: “King hôm nay chứ? Anh gọi mà nó máy.”

“Làm chứ! chắc trễ chút. Tối qua nó bar, giờ chắc đang đồ vội vàng đường.”

“Được. Anh cuộc họp , gọi nhắc nó nhé, họp chín giờ bắt đầu, đúng giờ đấy.”

“Ok.”

lặng cuộc trò chuyện, đầu óc lơ đãng khi một cái tên - King. Ngay lập tức ký ức về bạn vô tư, phiền lòng của Jade ùa về. Lần cuối gặp là dự lễ nghiệp với Jade, đến chúc mừng biến mất cả năm trời. Giờ bỗng nhiên gặp tên nơi , thật khó tin.

“Đi thôi, Uea. Tao đưa mày gặp các đồng nghiệp khác trong bộ phận.” Jade chạm vai kéo trở , theo cô giới thiệu với bắt đầu công việc sự hướng dẫn của Bas và Jade.

“Chết , gần chín giờ mà thằng đó vẫn chịu máy!” Jade lẩm bẩm khó chịu, mặt cau như nát điện thoại.

sắp hỏi Jade 'đang gọi ai ' thì một giọng trầm, quen thuộc cắt ngang:

“Tao đây ! Đừng gọi gấp thế!”

Giọng khiến nuốt lời nửa chừng.

“Thằng khốn! Mới xuất hiện tao đau đầu!” Jade vẫn mắng mỏ, đàn ông cao lớn bước tới trong chiếc áo xanh và quần đen, đặt túi lên bàn phía , chậm rãi sang , ánh mắt chạm .

“Người mới ?” Anh nở nụ thiện, nụ quen thuộc như đầu gặp . Anh tiến tới, đặt cùi chỏ lên bàn .

c.h.ế.t sững. Hoá gọi là King chính là bạn của Jade!

“King, mày còn nhớ Uea chứ? Bạn cùng phòng của tao, hai từng gặp .” Jade thao thức.

“Tất nhiên.” Anh đáp, đôi mắt rời khuôn mặt , ánh tò mò như đang soi một điều thú vị. Lúc đó cảm giác bầu khí quanh bỗng chốc rối rắm hơn cả dự đoán…

“Sao mày bạn mày ở đây ?” liếc Jade, giọng lạnh.

Jade sang , vẻ ngơ ngác: “Tao mà???”

Tất nhiên là ! Nếu tao , tao nộp đơn công ty !!!

“Ta quen lâu mà.” Người đàn ông đầu xen , bàn tay to đặt lên vai , bóp nhẹ như thể quen .

cau mày cái tay đặt lên vai, ánh mắt đầy khó chịu. Cái cảm giác khó chịu càng khiến khóe miệng kéo lên. Ghét thật! Ta là ai chứ! Tệ hơn nữa, còn tươi :

“Rất vui gặp em!”

đáp. Trong lòng tin chắc duy nhất thấy chênh vênh.

“Tao giao Uea cho mày, nhớ đừng phiền nó nhé!” Jade dặn.

“Ừ.”

“Tao sẽ chăm sóc cho em !”

Ghét đến c.h.ế.t ! Từ giờ cuộc đời chắc sẽ chẳng yên nữa.

Loading...