Bed Friend (Đừng Đùa Với Lửa) - Chương 23: Bên cạnh anh
Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:30:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi ngày trôi qua nhanh hơn chúng tưởng. Vẫn thường “Hạnh phúc thì thời gian trôi thế nào”, và quả đúng như . Mới hôm nào còn du lịch Tết, chớp mắt tờ lịch treo tường, mới sực nhận , sang tháng 2 tự bao giờ.
Sáng thứ sáu, ngày việc cuối cùng trong tuần, duỗi lưng thật dài. Ngoài khung cửa sổ, bầu trời trắng xoá. bật dậy khỏi giường, tắm rửa, quần áo chuẩn . Hôm nay ăn mặc giản dị hơn thường lệ một chút. Xuống đến sảnh chung cư, bước bắt gặp một bóng dáng quen thuộc cao lớn sofa, cúi đầu nghịch điện thoại. Anh vẫn luôn chờ thế , mỗi sáng đều ở đây, khi đưa . Thấy cảnh , khóe môi bất giác cong lên thành một nụ .
Đã tròn ba tháng kể từ khi chấp nhận lời theo đuổi của King. Ba tháng qua, chứng minh cho thấy rằng thực sự như những gì hứa. Ban đầu, chẳng tin tưởng mấy. Một gã lăng nhăng như thì chăm lo cho ai ngoài bản ? King từ từ phá bỏ định kiến đó trong . Sau hơn một năm “bạn tình”, bên cạnh từng xuất hiện ai khác ngoài . Có lẽ ban đầu chỉ vì luật chơi chúng đặt , nhưng từ ngày tỏ tình, sự kiên định và nghiêm túc của đủ chứng minh, King giữ trọn lời hứa từ thuở đầu.
Anh thực sự !
“Chào buổi sáng!”
Vẫn là nụ đểu giả đó, King dậy khỏi ghế sofa, sải bước về phía . Nghe thì vẻ thiên vị, nhưng thật vốn là hạng lưu manh, che giấu thế nào thì trong mắt cũng chẳng khác. Kể cả mười năm nữa trôi qua, e rằng King vẫn sẽ giữ nguyên cái dáng vẻ đáng ghét đáng yêu .
“Hôm nay dùng gel vuốt tóc?” Mái tóc rũ xuống che bớt trán, còn gọn gàng như khi.
“Ngủ dậy muộn, kịp. Tại ai đó tối qua chịu qua ngủ cùng, thành mất ngủ đến tận khuya.” Anh nheo mắt , chiều trách móc.
giả vờ hiểu, hỏi : “Mày lớn mà vẫn cần gọi dậy ?”
“Anh vợ gọi cơ.”
Câu bất ngờ khiến kịp phản ứng thì những ngón tay thon dài của khẽ lướt qua má . Một luồng tê dại như điện giật chạy dọc da thịt, khiến mặt đỏ bừng.
“Đi thôi, kẹt xe giờ cao điểm.” vội vàng đổi chủ đề để che sự bối rối, nhưng chỉ bật khe khẽ, chậm rãi nắm lấy tay .
“Anh thích em đỏ mặt thế lắm.”
“Nếu mày còn , tao một đó.” cau mày, còn King thì càng rạng rỡ hơn, nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo thẳng xe đang đỗ bên ngoài.
“Uea, tối nay em ăn gì?” King hỏi khi xe dừng đèn đỏ.
cúi đầu, mải nghịch điện thoại. Chợt liếc màn hình, mới giật nhận , hôm nay là ngày 14 tháng 2 - Valentine.
“Mày tăng ca ? Dạo lập trình viên bận lắm mà.” hỏi.
“Không. Ngày thì ai mà chịu ở ? Đám đàn em chơi với bạn gái hết . Anh ở chỉ càng buồn hơn thôi, ai cũng đôi cặp, còn thì…” Anh cố tình bỏ lửng câu, bộ ủ rũ.
“Chứ mày bạn trai.” khẽ, cố trêu chọc.
“Em thật là ác!” Anh liếc sang , nửa đùa nửa trách. nhún vai, mặt cửa sổ che giấu nụ đang tràn nơi khóe môi.
Thật , từ chuyến du lịch năm mới, lòng dần mềm . Ba tháng qua, chứng minh là đàn ông giữ lời. cũng kẻ cố chấp đến mức cứ chối bỏ cảm xúc của . King dường như cũng nhận điều đó, nhưng vẫn kiên nhẫn trêu chọc , vội ép buộc.
Nghĩ , mấy năm qua ngừng bối rối thế nào…
Nghĩ đến câu cuối cùng của , bật , đưa tay che khóe môi . Bảo “ác” ư? thấy mới là kẻ tệ hơn. Suốt ba tháng qua, bao tranh thủ trộm hôn, trộm ôm . Nhất là chuyến du lịch Tết , cùng ngủ chung một phòng, King cứ năn nỉ đòi ôm, đòi hôn, suýt nữa thì mềm lòng. May mà lý trí còn kịp kéo trở . Đêm đó chuyện gì quá giới hạn xảy , nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ, để ôm ngủ.
Chỉ cần thôi là ngay ai mới là kẻ “hư hỏng” hơn!
“Thế tối nay ăn gì?” – ngay lúc đèn xanh bật sáng, King cất tiếng, xe chậm rãi lăn bánh.
suy nghĩ một chút đáp: “Ăn món Nhật .”
“Cá hồi nhé?” gợi ý.
“Được.”
“ nay để bao. Không từ chối nha.” Anh nhướng mày, đôi mắt lóe lên vẻ tinh nghịch.
cau mày. Không rõ khoe lương tháng cao hơn , chỉ thích tranh phần trả tiền. Dù thế nào, cũng thấy khó chịu, mang ơn. King lúc nào cũng gạt , bảo chuyện tiêu xài cho chẳng đáng là bao.
Người giàu ai cũng như thế ? Nghĩ , bỗng hiểu tâm trạng của Jade hơn, khi Mai cứ liên tục kiếm cớ mời ăn.
Vừa bước chân tòa nhà công ty, cảm nhận rõ khí Valentine. Hành lang vườn cửa điểm tô bằng chậu hoa rực rỡ, quán cà phê quen thuộc trang trí đầy bóng hồng đỏ. Đồng nghiệp ngang ai cũng vẻ vui tươi hơn thường ngày. Đang định rẽ mua cà phê như hôm, King khẽ chạm vai : “Em lên , lát nữa mua cà phê mang lên cho. À, đưa cặp đây cho .”
chìa tay định lấy, nhưng chẳng đưa ngay. Ngược , bàn tay rắn chắc nắm c.h.ặ.t t.a.y , môi nở nụ quen thuộc đầy lả lơi.
“Hay em lấy luôn cả trái tim ?”
ngẩn một thoáng, đó phá lên : “Câu cổ lắm đó mày.”
Anh cũng nhịn , đưa cặp cho : “Gặp ở công ty nhé, vợ yêu…”
giả vờ thấy, vội giật lấy cặp lao nhanh thang máy. Vợ yêu cái gì chứ! Cái thói “tự tung tự tác” của , chắc chắn đầu thiên hạ.
“Chào buổi sáng, Uea.” Một giọng trầm vang lên bên cạnh.
“Ồ, Boom hôm nay lên công ty ?” gật đầu chào.
Anh mới bộ phận kinh doanh hơn một tháng, bằng tuổi , cao ráo, dễ gần. Tính thì rụt rè, nhưng công việc đòi hỏi ăn khéo léo. vốn ít khi trò chuyện với ngoài phòng, nhưng ngay ngày đầu , nhờ chỉ đường, từ đó mỗi gặp đều chào hỏi, dần dần thành quen.
“Ừ, lên lấy ít đồ.” Anh phần ngại ngùng.
Chúng chuyện đến khi cửa thang máy mở, cùng bước . vốn giỏi bắt chuyện, nhưng dáng vẻ lúng túng của , đành chủ động gợi chuyện để xua bớt khí ngượng ngập. Chợt hiểu tại Jade lúc nào cũng thích tán gẫu với hết đến , im lặng quá đôi khi cũng khiến khó xử.
“Uea! Hôm nay sớm thế? Chào buổi sáng, Boom!”
“Chào Jade.” Boom mỉm đáp . Jade từ nhà vệ sinh , tươi, ngay lưng .
Cậừ hỏi han đôi câu, Boom lịch sự trả lời cáo từ sang phòng kế toán.
“Ủa, hôm nay một ? King ?” Jade nghiêng đầu hỏi.
“King mua…”
“Chào buổi sáng, Uea.” Một giọng quen thuộc cắt ngang.
, ngạc nhiên nhướn mày.
“Chà, Gun, hôm nay bảnh quá! Có hẹn hò với cô nào đấy?” kìm mà trêu.
Thằng nhóc hôm nay diện sơ mi, quần tây, dáng dân công sở thực thụ, khác hẳn khi cứ áo thun quần jeans xuề xòa.
“Không gì, chỉ là thử đổi phong cách thôi. Anh King bảo em thử, nhưng… chứ?” Cậu gãi đầu, ánh mắt lúng túng.
“Không , lắm.” .
“Cảm ơn !” Cậu đỏ mặt, vẻ ngượng ngùng. chắc chắn hôm nay Gun sẽ thu hút ít ánh của mấy cô nàng.
“ suýt té ngửa khi thấy bước ! Cứ tưởng ma nhập.” Jade ôm bụng .
“Người cũng trai một mà!” Gun lườm cô bạn, sang : “Anh King ? Bình thường em thấy ảnh bám theo Uea như hình với bóng.”
“King mua cà phê cho .” đặt cặp của King xuống bàn. Nghĩ đến lời thốt , bật . Jade thường trêu King cứ quấn lấy cả ngày, chẳng khác nào cái “đuôi phiền phức”. lạ lắm, thấy vui. Ai mà chẳng ở cạnh thích mãi rời?
“Xem kìa! Trước đây chỉ giỏi bắt khác hầu hạ, giờ biến thành phục vụ tận tụy.” Gun chép miệng, cắm cúi nghịch điện thoại.
Jade thì bới chuyện khác: “Nói mới nhớ, Valentine nào bàn mày cũng đầy quà tặng. Năm nay chẳng thấy gì hết, lạ ghê. Không quen chút nào.” Vừa , lôi hộp bánh quy còn sót từ dịp Tết , nhón một miếng nhai ngon lành.
“Thế cũng .” đáp hờ, nhạt.
Mỗi năm đến ngày Lễ Tình Nhân, Jade đều nhờ gửi quà giúp . Cho đến khi chuyện của và King công khai, rốt cuộc cũng chẳng còn ai phiền nữa. thể thở phào nhẹ nhõm.
“Uea, tao thấy cái Boom đó hình như ngại khi đối diện với mày. Một như thế mà nhân viên kinh doanh ?” Jade đột nhiên đổi chủ đề, đặt hộp bánh lên bàn . Không tiện từ chối tấm lòng của bạn, nhận lấy, bẻ một miếng ăn trả lời.
“Làm ăn thì khác với trò chuyện bình thường mà.”
“ tao thấy cứ thích bắt chuyện với mày. Bình thường chẳng bao giờ thấy chuyện với ai khác. Có … đang theo đuổi mày ?”
“Ừm, chắc . Về cơ bản thì ai cũng mày để ý .” Jade nhai bánh lẩm bẩm, nhưng câu bâng quơ khiến thoáng suy nghĩ.
Thực với Boom chỉ dừng ở mức quen hời hợt, cũng hiếm khi nhắc đến chuyện tình cảm. Còn việc suy nghĩ gì khác dành cho … cũng chắc, bởi vốn chẳng mấy khi để tâm đến phương diện đó, và càng chẳng ý định tìm thêm một ai khác nữa.
“Jade, hôm nay mày đến sớm thế?” lúc , King bước phòng, tất cả những suy nghĩ lộn xộn trong đầu lập tức thổi bay.
“Tao còn ở Lat Krabang nữa, mày quên ?” Jade đáp. Trước , vì nhà xa công ty nên Jade thường đến muộn hơn chúng . dạo gần đây, Mai mua căn hộ gần Conti, chỉ mất chừng hai mươi phút để đến chỗ , thế nên ngày nào Jade cũng đến sớm.
“À há.” King gật đầu, sang , đưa ly Americano đá trong tay.
“Của em đây, cà phê sáng.”
“Tao cảm ơn.”
“Còn của tao ?” Jade chen ngang.
“Mày vợ tao, tao mua cho mày gì? Muốn thì bảo Mai mua cho!” King vỗ nhẹ gáy Jade, , nở nụ lấy lòng: “Thứ chỉ dành riêng cho Uea thôi.”
“Nếu giỏi thì chia sẻ cái lợi đó cho khác xem nào!” nửa đùa nửa thật trừng mắt . King thì chỉ khẽ, tay to đặt lên vai , bóp nhẹ như dỗ dành.
“Lại ghen nữa , ông xã Anon?” King nhỏ giọng trêu chọc.
“Hai bây cứ trêu mãi , coi tao như khí cũng .” Jade vẻ khó chịu. chịu nổi, liền phản đòn:
“Bọn tao bây giờ cũng giống y hệt lúc mày ở bên Mai thôi mà!”
Jade chỉ chớp mắt, khẽ, thì thầm điều gì đó rõ.
“Thế tối nay chồng mày đưa để mừng Valentine thế?” King hỏi tiếp.
“Mai đặt chỗ nhà hàng từ sáng , nhưng chịu cho tao . Cứ bảo tiết lộ thì còn gì bất ngờ nữa. thật tao cũng chẳng bận tâm, ăn ở cũng , tao vốn chẳng kén chọn.” Jade , nhưng ánh mắt sáng lên chẳng che giấu nổi niềm háo hức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bed-friend-dung-dua-voi-lua/chuong-23-ben-canh-anh.html.]
Cũng chẳng gì lạ, ngày Lễ Tình Nhân với những cặp đôi vốn luôn đặc biệt, và ngay cả một mấy lãng mạn như cũng mong chờ khoảnh khắc .
“Thế còn chúng ? Có ăn mừng ?” King liếc mắt , nhướng mày đầy ẩn ý.
giả vờ mặt , né tránh ánh , khóe môi vô thức nhếch lên.
Ngày Valentine năm nay, hẳn sẽ đặc biệt. King lẽ , nhưng thực trong lòng cũng đang mong đợi buổi tối sắp tới chẳng kém gì .
Công việc hôm nay quá bận, chậm rãi xử lý từng việc một. Đến buổi chiều, điện thoại khẽ rung, cầm lên, vô thức mỉm . Đó là tin nhắn từ Donkao, kèm theo một nhãn dán dễ thương chúc mừng Valentine.
Nói đến gia đình, từ xung đột từng chủ động liên lạc. tháng nào cũng gửi tiền về. Dù hề hài lòng với sự tồn tại của , bà vẫn nuôi khôn lớn. Với tư cách là con, nghĩ đó là sự báo đáp, chỉ là bổn phận. Ít , cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.
gọi cho , cũng chẳng chủ động tìm đến . Chỉ khi nào cần tiền, sẽ bảo Donkao liên lạc. thừa , phần lớn tiền gọi là học phí cho em gái đều dùng chuyện khác, nhưng cũng mặc kệ. Trách nhiệm của chỉ là gửi tiền về, nếu vấn đề gì thật sự thì ắt hẳn sẽ tin báo.
Nhớ mấy hôm Donkao gọi điện, kể rằng bầu khí trong nhà dạo chẳng mấy dễ chịu. Vì chuyện cãi vã giữa và lan ngoài, hàng xóm xì xào lưng. Mẹ và cha dượng vì thế mà suốt ngày gây gổ, trong nhà chẳng còn lấy một ngày yên . Nghe , lòng cũng nặng trĩu. nghĩ kỹ , những điều họ đang chịu đựng cũng chỉ như vết xước mờ nhạt, so với bao đau đớn và kinh hãi từng trải qua suốt bao năm.
Donkao từng , em thấy vì sớm nhận những việc cha từng với . Mãi cho đến khi vô tình cuộc cãi vã của cha , em mới bộ sự thật. Từ đó, em trở nên khó chịu, chẳng còn về ngôi nhà nữa.
Còn … tâm trạng phẳng lặng đến lạ. Tựa như những lời chẳng hề liên quan gì đến gia đình .
Có lẽ, thực sự buông bỏ .
Hít một thật sâu, cố xua những ký ức cũ kỹ, gửi cho em gái một chiếc nhãn dán dễ thương. Giờ chỉ còn hai duy nhất - dì và em gái. Còn về , tròn bổn phận của một đứa con. Từ nay về , chỉ cần thành trách nhiệm, sống từng ngày thanh thản, là đủ.
“Đang nhắn tin với ai ?” Một giọng trầm khẽ vang lên đỉnh đầu. Ngẩng lên, thấy King đặt xấp giấy xuống bàn . đáp: “Với em gái.”
“Nhìn xem, em còn gửi cho nó mấy cái sticker đáng yêu như , thế mà chẳng bao giờ gửi cho một cái.” Anh cố ý bộ ấm ức.
“Lo việc !” bật , xua tay đuổi. King cũng , nhưng ánh mắt vẫn luyến tiếc khi về chỗ .
Ding! Một tin nhắn mới gửi tới.
[Anh Uea tối nay chơi Valentine với ai? Là với King chứ gì?]
Câu hỏi của Donkao khiến kìm mà liếc sang , đang chăm chú việc. Trong đầu chợt nhớ đầu tiên em gặp King một tháng . Hôm đó, King chủ động mời Donkao ăn, còn dẫn mua sắm. rõ đó là “hối lộ” trá hình , nhưng chỉ một gặp gỡ, Donkao cực kỳ ưng ý. Từ hôm , em cứ quấn lấy , hỏi hỏi bao giờ chịu bạn trai chính thức của King.
Chẳng “chính sách lôi kéo đồng minh” của quá khôn ngoan ?
“Em thấy ?” hỏi đùa trong tin nhắn.
“Tốt chứ! Anh King thực sự thích Uea, chắc chắn sẽ chăm sóc cho . Làm ơn , mau đồng ý cho em nhờ, em chờ lâu ghê á!”
Đọc đến đó, khóe môi khẽ cong. Có lẽ… cũng đến lúc .
---
“Ôi trời, cuối cùng cũng hết giờ! Mau dọn đồ về thôi!!!” Giọng Jade vang lên đúng lúc màn hình vi tính nhảy sang con 5 giờ rưỡi. Cậu tắt máy trong một nốt nhạc, một tay gom đồ, một tay cầm điện thoại gọi cho bạn trai. Nói dứt câu vội vàng rời khỏi công ty, nhanh hơn hẳn khi.
“Uea, em đợi chút nhé. Anh cần test đoạn code , năm phút thôi là xong.” King sang nhắc khi thấy cũng chuẩn dọn đồ.
“Được, tao rửa mặt một lát.”
“Ừ, gặp thang máy nhé.”
xách túi nhà vệ sinh. Lúc trở , bước ngang qua phòng IT, ánh mắt thoáng thấy một bóng lạ lẫm lấp ló cửa.
Nhíu mày, tiến gần. Hóa là Boom - sáng nay còn gặp.
“Anh Boom?” cất tiếng gọi. Anh giật , chậm rãi .
“À… Uea.”
“Anh đến tìm ai? Hay quên đồ gì?” hỏi đầy ngờ vực. Thông thường, nhân viên kinh doanh ít khi lên thẳng bộ phận IT nếu việc cấp giao. Mà sáng nay đến , giờ chẳng hợp lý chút nào.
“…Không. đến để gặp em.” Gò má Boom thoáng ửng đỏ, ánh mắt chằm chằm .
sững sờ, bất giác nhớ đến lời Jade trêu ban sáng.
Hóa cô đoán đúng thật.
“Có chuyện gì với ?” Dù đoán phần nào, vẫn hỏi .
“Hôm nay là Valentine.” Giọng run run, hít sâu như lấy hết can đảm, thốt : “ đến đây là với em… thực sự thích Uea.”
“Ngay từ đầu gặp mặt, thấy cảm tình, hôm nay… chỉ thôi.”
Khoảng rơi im lặng. Anh , vẻ căng thẳng nhưng kiên định. chỉ khẽ thở dài trong lòng.
“Anh Boom… xin .” chậm rãi, “Cảm ơn tình cảm của , nhưng… bạn trai .”
“…Vậy .” Anh cúi đầu, giọng nhỏ .
cũng bối rối. Trước đây khi từ chối ai đó, hiếm khi bận tâm đến cảm xúc của họ, bởi những vốn chẳng thật lòng. Boom thì khác. Hôm nay, chắc gom góp hết dũng khí mới dám . thấy .
“Thật sự xin …”
“Không .” Anh nở nụ gượng, vội vã rời .
Nhìn bóng khuất dần, thầm cầu mong một ngày nào đó, sẽ gặp thật sự thuộc về .
“Uea.” Một giọng trầm vang lên ngay lưng, đồng thời một bàn tay to ấm áp đặt xuống da . , bắt gặp King đang đó, mắt dõi thẳng .
“Mày… đó từ bao giờ?” kéo trở phòng IT, khép cửa.
“Ngay từ lúc em bắt đầu chuyện với bán hàng đó.” Giọng King bình thản, gương mặt để lộ tâm tư. đoán đang nghĩ gì.
“Ghen ?” , trêu.
“Ừ.” Anh thẳng thắn, nhưng cúi sát hơn, thở ấm nóng phả lên chóp mũi . “ em trả lời … càng thấy rối.”
Đôi mắt sáng rực, nóng bỏng hơn bao giờ hết.
thoáng ngẩn , bỗng hiểu một điều…
Nếu King đó từ lúc bắt đầu trò chuyện với Boom… thì bộ lời tỏ tình khi nãy, đều hết.
King khẽ nghiêng đầu, giọng trầm thấp vang lên: “Anh … em bạn trai ?”
Bàn tay vốn đang đặt nơi eo bất ngờ siết , kéo cả cơ thể trong vòng tay . hốt hoảng đảo mắt quanh, nhưng trong phòng việc chỉ còn hai , King và . Trái tim định vùng vẫy bỏ chạy, cuối cùng cũng dần bình .
“Anh nhầm ?” Anh nhấn câu hỏi, thở lẫn mùi bạc hà quen thuộc phả sát khiến tim loạn nhịp.
“… đúng .” – gật đầu, ép giữ vẻ thản nhiên, dù lồng n.g.ự.c như con nai nhỏ đang chạy loạn.
“Vậy em bạn trai từ bao giờ thế?”
“Vừa mới đây thôi.” – mỉm nhạt, ánh mắt né tránh.
Khóe môi King cong lên một nụ nghịch ngợm, ánh ánh lên vẻ hài lòng.
“Anh là ai?”
chỉ mà đáp. King thấy thế liền cúi áp sát, gương mặt chậm rãi tiến gần.
“Mày định gì ?” – vội đưa tay che môi , ngăn cản. Dù trong phòng ai, nhưng còn camera giám sát…
“Anh hôn em.” – King thẳng thắn.
Bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay , đôi mắt rời gương mặt . Anh cúi xuống, khẽ hôn lên lòng bàn tay đang che môi . Chỉ một cái chạm khẽ thôi cũng đủ mặt đỏ bừng, nóng ran.
“Không , để xem xm em cứng miệng đến mức nào…” Giọng trầm ấm, ánh mắt sáng rực khiến dám thẳng, chỉ thể mím môi, rõ cả nhịp tim dồn dập của chính .
Lần đầu tiên trong đời, cảm thấy hổ đến …
“Vậy bạn trai em là ai? Nói một chút .” – Lời thì thầm trượt tai, sâu và ấm đến run rẩy.
cố kìm nén nụ , giả vờ điềm nhiên mà đáp: “Người sẽ cùng em ăn tối nay, nhân dịp Valentine.”
Nói dứt câu, nụ môi King càng rộng hơn. Trong ánh mắt như chứa đựng cả bầu trời dịu dàng và ngọt ngào. Chúng , lời, chỉ nụ sáng rực lấp đầy lặng.
“Valentine năm nay… thật sự tuyệt vời.” – Anh nắm lấy tay , đan từng ngón tay kẽ tay , cái siết chặt khiến lòng dâng lên một niềm ấm áp khó tả.
“Đêm nay… ở căn hộ của nhé?” – King thì thầm, đôi mắt chan chứa dịu dàng. đỏ bừng mặt, tiếp: “Được , bạn trai của ?”
“…Ừm.” – khẽ đáp, và ánh mắt lập tức sáng lên.
, đêm nay sẽ còn dài. chẳng cả, ngày mai là thứ bảy, cho dù dậy muộn cũng chẳng . Một ngày như thế , chẳng ngủ sớm.
“Đi thôi, ăn nào!” – King tươi, nắm tay kéo ngoài.
len lén gương mặt nghiêng của đàn ông – đang nắm c.h.ặ.t t.a.y buông – bất giác nhớ những ngày đầu. Từ một cuộc gặp gỡ sai lầm, những tranh cãi nảy lửa, đến khi mở miệng là đấu khẩu… Vậy mà giờ đây, từng ghét bỏ, chính là cùng cả đời.
“Em đang ?” – Anh bỗng hỏi khẽ. bật , thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
tương lai còn chông gai thế nào. Đặc biệt với gia đình King, vẫn chắc sẽ chấp nhận. chỉ cần nắm tay thật chặt như thế , tin cũng sẽ chẳng buông tay .
Chúng – đôi tình nhân, tay trong tay tiếp quãng đường dài phía . Sau bao tình cảm tan vỡ, từng nghĩ sẽ may mắn đến , cho đến giây phút , khi nhận định mệnh hiện diện ngay bên cạnh.
Thì , cuộc đời … cũng lúc may mắn như thế.
END