Bed Friend (Đừng Đùa Với Lửa) - Chương 22: Quyền lợi của người yêu chưa chính thức (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:30:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đã một tháng kể từ ngày rời bỏ công việc trở công ty. Một nữa, cuộc sống nơi công sở của trôi qua êm đềm. Ban đầu, vẫn tránh khỏi cảm giác lo lắng về thái độ của sếp đối với (cũng thôi, dù gì thì cháu trai của ông từng cả phòng bao vây ép buộc đến mức lưu lạc sang công ty khác).
Lần trở về, sếp đúng lúc dự một hội thảo của chính phủ nước ngoài. Mãi đến một tuần , khi ông , liền gọi lên phòng việc.
“Cậu Anon, mặt cháu xin .”
Chưa kịp xuống, câu đầu tiên của ông là một lời xin . thật sự ngạc nhiên, ngờ một vị chủ tịch công ty như ông chịu hạ một nhân viên bình thường như . Ánh mắt, gương mặt của ông cho thấy rõ sự bất mãn về sự cố đó, khiến vội vàng đáp rằng bản bỏ qua chuyện cũ, đồng thời cảm ơn vì ông cho cơ hội . Sếp cũng khẳng định sẽ bao giờ thiên vị họ hàng. Trong lòng , khỏi dấy lên cảm giác ơn sâu sắc vì gặp một lãnh đạo như .
Còn về phần Grit… từ hôm , tin tức gì. Chỉ mong thể yên ở công ty mới, đừng còn vươn móng vuốt đến đồng nghiệp thêm nào nữa.
Công việc thiết kế đồ họa của vẫn tiếp tục như thường lệ. Anh Mongkhon thì gần như cuồng với công việc giao, chỉ bởi vì Jade dũng cảm khiếu nại với sếp cũ. Kết quả là, sếp lập tức buộc Mongkhon tự đảm đương công việc.
Tuy ngoài miệng còn miễn cưỡng mỗi khi hỏi tiến độ, nhưng vẫn cắm cúi (thật là ép buộc) tập trung phần việc của , còn thể thờ ơ đẩy trách nhiệm cho chúng như nữa. Những đồng nghiệp khác trong phòng cũng âm thầm quan sát cử động của .
Mongkhon sẽ yên bao lâu, nhưng chắc chắn rằng, nếu chứng nào tật nấy, thì và Jade sẽ ngần ngại lên một nữa - và , cả phòng sẽ đồng loạt chứng cho chúng .
Mọi chuyện quả thật diễn đúng như những gì King từng đó, trơn tru đến mức khó tin.
Sáng thứ tư.
lái xe xuống bãi đỗ tầng hầm thong thả bước tòa nhà văn phòng. Vẫn như thường lệ, xếp hàng mua cà phê. Thật suốt một tháng , hầu như chẳng động đến xe của , bởi King gần như ngày nào cũng đưa đón. Cũng vì mà hôm qua mới bảo với , hôm nay sẽ tự lái. Ban đầu King còn càm ràm, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn theo.
Có lẽ vì đang trong giai đoạn theo đuổi , cho nên hầu hết những gì , đều thuận theo. Giống như mấy hôm , khuyên King hút t.h.u.ố.c ít . Ai ngờ hôm , bảo nếu thích thì sẽ cố bỏ hẳn. Kết quả là ngay ngày hôm thật sự thấy hút nữa.
từng nghĩ King lời đến .
Cầm ly cà phê bước , về phía thang máy, mỉm chào mấy đồng nghiệp quen , lạ . Phần lớn bọn họ thuộc những công ty khác trong tòa nhà. Người đàn ông cạnh ở phòng nhân sự công ty bên cạnh. Trước đây, sáng nào gặp thang máy, cũng tranh thủ tán tỉnh vài câu, nhưng chẳng hiểu dạo lạnh nhạt hẳn . Không chỉ riêng , mà cả mấy trai khác - bao gồm vài đồng nghiệp nam trong công ty - đều đồng loạt giữ cách với .
“Chào buổi sáng, Jade.” Sau khi chào hỏi mấy đàn , đàn em đang ăn vặt phòng ban, tới chỗ bạn . Cậu cau mày màn hình điện thoại, chẳng buồn trò chuyện cùng ai.
“Chào. Hôm nay tao chẳng quà cho mày , Uea.” Jade mắt dán chặt game, thèm ngẩng lên. liếc qua bàn việc của , quả nhiên quà bánh và cà phê vốn đều đặn xuất hiện hai một tuần nay biến mất. lập tức xuống ghế, lòng đầy hả hê.
“Cái thằng King c.h.ế.t tiệt! Ai bảo nó la làng rằng nó đang theo đuổi mày! Khổ… tao mất luôn nguồn quà vặt miễn phí ...” Jade than vãn, giọng đầy ấm ức.
Nghe thế nhịn bật . nhớ rõ hôm công ty, King công khai tuyên bố mặt cả phòng rằng sẽ theo đuổi . Từ hôm đó, tin tức lan nhanh như gió, chẳng bao lâu truyền khắp công ty, thậm chí còn vươn sang cả những phòng ban khác. Kết quả là những trai từng tán tỉnh đều đồng loạt rút lui. Ngay cả mấy công ty bên cạnh cũng ngóng . Còn Jade - kẻ vốn đóng vai trò “ đưa tin hộ” - bỗng chốc thất nghiệp suốt hai tuần nay. Mà thôi, như cũng , xưa nay khó chịu chuyện lợi dụng bạn như thế.
“Thế ai nhờ mày đưa quà cho King ?” cố hỏi nhẹ nhàng. Dù chính thức yêu đương, nhưng nghĩ đến việc thích King, tim vẫn khỏi bứt rứt. Huống chi chính miệng King quyền ghen, thì việc ai đang thầm tiếp cận cũng quá đáng.
“Không! Cả công ty lẫn mấy chỗ khác đều ai dám. Nó nổi tiếng thế , ai cũng . Chắc chẳng cô nào dám giành với mày nữa.” Jade rốt cuộc ngẩng lên, ánh mắt đầy ẩn ý. “Tao công nhận luôn, bao giờ thấy nó nghiêm túc theo đuổi ai như . Nó miệng thì mấy cô hết đường hy vọng, lãng phí công sức gì.”
“Thật ...” khẽ lẩm bẩm, và ngăn niềm vui len lỏi trong ngực.
“Khốn khiếp! Lại thua !” Jade c.h.ử.i thề, khuôn mặt nhăn nhó chằm chằm màn hình điện thoại. Dạo gần đây nghiện trò chơi xếp kẹo, suốt ngày nài nỉ gửi “mạng sống” cho. càng lên cấp độ cao, trò chơi càng khó, khiến cả ngày trông cứ u ám như nợ nần đè đầu.
“Mai giỏi trò lắm, để giúp mày vượt màn .” nhắc khéo.
“ mà... Nó đòi tao thưởng ...”
“Hả?” ngơ ngác, hiểu đang lẩm bẩm cái gì. Jade chớp mắt, vội lắc đầu quầy quậy như cái trống lắc.
“Thôi kệ! Để tao thử . Nếu tối nay vẫn qua thì mới nhờ nó. Hôm qua cũng nhờ qua hộ một màn ... Sao tao chơi một thì thua thế nhỉ!” Cậu than thở, vô tình liếc thấy đồng hồ hiển thị màn hình máy tính.
“Trời ạ! Sắp tám giờ rưỡi ! Cái thằng King c.h.ế.t tiệt vẫn ló mặt đến nữa!”
đáp tỉnh bơ: “Hôm qua nó bar, chắc nay đến muộn.”
“Cái gì cơ?!” Jade lập tức ngoắt sang , miệng há to đến nỗi như thể thể nuốt trọn một con ruồi. “Đi bar á?! Với ai?”
“Nó với Gun. Ban đầu King cũng rủ tao, nhưng tao bảo mệt, về ngủ sớm.”
“Thế mày để nó thật hả?!” Jade sốc đến nỗi giọng lạc hẳn .
nhướng mày: “Thế chẳng lẽ tao phép cho nó ?”
“Tao … cứ tưởng mày sẽ ghen cơ đấy.” Jade đưa tay gãi đầu. hiểu ngay ý . King vốn trai, còn là kiểu phong lưu trứ danh, cứ hễ bước chân quán bar thì kiểu gì cũng tìm cách bắt chuyện. Còn …
“Không , đó là chuyện riêng của nó. Tao can thiệp quá nhiều. Tao nó tự đưa quyết định cho bản .” lặng lẽ ngả lưng xuống ghế. Nếu hỏi suy nghĩ nhiều , chắc chắn là . biến thành kẻ độc đoán, kiểm soát từng bước của khác. Ai cũng cần gian riêng, nếu sẽ áp lực mà ngạt thở mất.
“Nếu Mai bảo bar, mày cho ?” hỏi ngược .
“Có chứ!” Jade trả lời ngay, chút do dự.
“Vì ?”
“Vì tao tin .”
“Tao cũng thế thôi.” khẽ . Dù trong lòng vẫn chút lo lắng, vẫn lựa chọn tin tưởng. Chúng ai cũng bạn bè, vòng tròn xã hội riêng. Nếu King thật sự nghiêm túc như , thì dẫu những chỗ gợi tình gợi sắc , cũng chẳng gì khiến đau đầu cả.
“Mày cứ yên tâm, nếu nó phản bội mày đau lòng, tao sẽ lập tức nhờ Mai đến xử nó cho trò!” Jade vỗ vai , gương mặt nghiêm túc đến lạ.
bật , trong lòng dâng lên một niềm ấm áp. khẽ cảm ơn bạn thiết nhất của .
“Đánh ai thế?” Một giọng nam trầm đột ngột cắt ngang. Khi chúng đầu , nhân vật chính của cuộc trò chuyện bước phòng. Hôm nay King mặc sơ mi trắng, quần tây đen, tóc mái rối. Vừa chạm mắt , liền khẽ nhướn mày.
“Chào buổi sáng Jade, chào Uea.” Gun từ phía cất lời. Mái tóc nhóc hôm nào cũng rối bời, quầng mắt thâm đen, rõ ràng là thiếu ngủ.
“Trông kìa, vẫn ngủ hả? Mắt như gấu trúc kìa.” Jade chào hỏi, Gun chỉ nhạt, đặt túi xuống bàn gục đầu mệt mỏi.
“Thằng nhóc thất tình, uống rượu để quên , ai ngờ đụng ngay yêu cũ với tình mới ở quán bar.” King xoa đầu Gun, đoạn xuống ghế . “Lúc nãy hai gì thế?”
“Ờ, tao bảo Uea là nếu mày mà lăng nhăng, sẽ nhờ Mai đến đ.á.n.h cho mày một trận.” Jade lập tức chọc ngoáy.
King bật : “Gọi Mai, chắc vì đ.á.n.h tao, đúng ?”
“Ê!!” Jade gầm nhẹ, còn chỉ che miệng thầm. Cậu bạn chẳng khác nào một chú cún con, đụng chuyện gì cũng cần đồng minh trợ lực.
“Khỏi phiền Mai, tao ngoan ngoãn lắm . Đêm qua cũng chỉ cạnh thằng nhóc thôi. Không tin thì hỏi Gun !” King , đôi mắt sâu thẳm vẫn chăm chú dán .
“Thật đó , cô gái chủ động ve vãn nữa. Sexy lắm luôn! King bỏ lạnh lùng, chuẩn men!” Gun yếu ớt ngẩng lên, còn giơ ngón cái minh chứng.
nheo mắt King, lập tức khựng . Ừ thì… gái tán tỉnh, gì lạ chứ?
“Tao lấy nước nóng.” cầm bình dậy, về phía pantry. Sau lưng còn tiếng Gun than vãn, bước chân ai đó lặng lẽ theo .
“Mày cũng lấy nước ?” giả vờ hỏi. King chậm rãi tiến đến gần, bàn tay vô tình chạm lên cánh tay . né sang bên, chuyên chú rót nước sôi.
“Không. Tao chỉ ở riêng với mày một lúc thôi.” Anh thì thầm lưng, thở ấm nóng lướt qua gáy, khiến run rẩy như luồng điện chạm .
“Thế nào, đêm qua gặp con mồi nào ?” hỏi, giọng cố tình lạnh nhạt.
“Con mồi của tao thì ngoan trong căn hộ, chẳng chịu cùng.” Tiếng thì thầm trầm thấp khiến tim run loạn. dám ngoảnh , chỉ thầm cầu mong tai đừng đỏ bừng lên, mất mặt chết.
“Nghe con gái chủ động tán tỉnh mày.”
“Ừ… dáng thật, nhưng tao chẳng buồn kỹ. Thật đó!” Anh vội biện minh.
, nhướng mày: “Không mà dáng ?”
King cứng họng.
“Đứng xa chút, kẻo ai đó thấy.” khẽ đẩy . King chẳng chịu, chống tay lên bàn, nhốt gọn trong vòng tay.
“Đừng giận, ý tao là tao hứng thú. Vô tình lướt qua thôi, thật sự cố ý.”
“Tao gì .” giả vờ tập trung vặn chặt nắp bình. Đằng vang lên tiếng bất lực, đôi môi kề sát tai .
“Được , đừng suy nghĩ lung tung. Tao chỉ thích cái hình nhỏ nhắn, thẳng tắp của mày thôi.”
Lời trêu ghẹo khiến mặt nóng bừng, tay suýt rơi cả bình nước. ghét nhất cái kiểu chơi chữ của , nhất là ngay trong công ty thế !
“Đỏ mặt kìa~” King phá lên.
“Vớ vẩn!” hất tay, định bước ngoài, nhưng lập tức nắm lấy cổ tay .
“Khoan .”
“Gì nữa?!”
“Khi nào thì mày mới chịu đồng ý với tao…”
“Sao? Không chờ nổi ?” cố tình hỏi , bởi thực , gần như tuần nào cũng nài nỉ chuyện , khiến nghi ngờ chẳng kiên nhẫn nổi.
“Tao thể chờ. tao ôm, hôn mày…” Giọng nhỏ , chân thành đến mức khiến môi lén cong lên. Dạo , cứ thích trêu ngươi như , cứ giả vờ như thấy, chỉ cho phép nắm tay mà thôi.
“Thật ?” nghiêng đầu, nửa tin nửa ngờ.
“ thế! Chúng là yêu , mà mày cho tao chạm … Thương tao một chút mà…” Anh giả bộ tội nghiệp, nhưng trong mắt , chẳng khác nào một con hổ đang ẩn . Cho dù nũng , vẫn thấu sự nguy hiểm toát từ .
“Trước , mày quá đà quá nhiều .” đáp. Chúng từng hơn một năm chỉ “bạn tình”, giờ kiêng khem 1,2 tháng chẳng lẽ còn chịu nổi ?!
“ là mày ép tao mà!” Anh bĩu môi, bực dọc. giật tay khỏi sự kìm kẹp, cố gắng thoát khỏi vòng tay của đàn ông ngọt ngào đáng sợ .
“Ngưng than vãn và việc !”
“Biết mà.” Miệng thì thế, nhưng từng bước chân của thong thả tiến sát . Rồi cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai, đôi mắt sáng rực lên như xuyên thấu cả tâm can : “Đợi đến ngày em mềm lòng… nhất định sẽ trả gấp đôi.”
nghẹn họng một chút. Chỉ cần nụ trấn an trong mắt , mơ hồ hiểu “trả gấp đôi” nghĩa là gì.
“Vậy thì… cứ chờ thêm ba năm nữa !”
“Chờ thì chờ , nhưng đến lúc đó… em nghĩ chịu nổi ?” Anh nửa nửa nhếch môi.
sặc một cái, vội vàng nhấc chân chạy trốn ngoài. đang đùa thật, chỉ mong đến lúc đó, sẽ đối xử với dịu dàng… và chịu lời .
Phải, chỉ mong thôi.
***
Cuối năm, khối lượng công việc của từng phòng ban đều tăng vọt. Công ty nào cũng gấp rút chạy tiến độ để kịp nghỉ lễ dài, công ty khách hàng cũng thế. Bên thiết kế đồ họa thì đỡ, chứ bên lập trình thì như một trời một vực. Sếp hối thúc thành phần mềm ứng dụng thềm năm mới, nên nhóm lập trình bọn gọi họp suốt, tăng ca gần như mỗi ngày (mà còn thấy tiền tăng ca !). Ai nấy đều lộ quầng mắt gấu trúc, tất nhiên King cũng ngoại lệ.
“King, hôm nay thêm nữa hả?” Một buổi sáng, Jade cầm bánh mì bơ mua vội, hỏi, nhét cả miếng to miệng.
“Chắc kéo dài tới tuần … c.h.ế.t tiệt, mệt quá mất!” King ngả bàn , nhai ổ bánh. đường nét quai hàm sắc cạnh, gương mặt vẫn bình thản như thường, nhưng trong đôi mắt thì mệt mỏi hiện rõ.
Jade nuốt xong liền bồi thêm: “Ôi dào, chẳng tối nay Uea về một ?”
“Không. Giờ tao tự lái xe .”
Jade hỏi là vì đó King ngày nào cũng đưa đón . Sau khi tan , chúng sẽ cùng ăn tối mới đưa về căn hộ. khi bên lập trình bước guồng tăng ca liên tục, bảo cần vòng vèo đưa rước nữa, về sớm nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Anh cũng theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bed-friend-dung-dua-voi-lua/chuong-22-quyen-loi-cua-nguoi-yeu-chua-chinh-thuc-2.html.]
Điều là King bớt nhọc sức, điều là… bỗng dưng thấy trống trải. Chưa từng để ý, nhưng giờ ăn tối một , mới thấy buồn buồn.
“Haizz… bao giờ mới tới Tết đây trời…” Jade thở dài thườn thượt.
cũng đồng cảm. Ai mà còn tâm trạng việc? chắc chắn đều đang ngóng kỳ nghỉ dài sắp tới, thậm chí lên kế hoạch từ . Người thì du lịch, về quê. Jade thì bảo sẽ đưa cả nhà về homestay của bố Mai ở Kanchanaburi. Còn …
“Uea, mày tính ăn Tết ở ?” Jade sang hỏi.
lắc đầu. Ban đầu định về Lampang thăm dì, nhưng dì lên chùa cầu an, thành cũng gì dịp lễ.
“Không cần nghĩ , chắc chắn mày sẽ với tao.” Một giọng trầm từ cao chen ngang, trả lời .
Ngẩng lên, bắt gặp ngay King đó.
“Tao sẽ với mày bao giờ?”
“Nếu với tao, mày với ai?” Anh chằm chằm, còn nhướng mày đầy thách thức. hừ mũi, tức vì cái kiểu trơ trẽn của . Jade thì liếc khinh khỉnh, cố nén ho mấy tiếng.
King liền chọc: “Sao thế, lùn? Bánh mì mắc cổ ?”
“Tao chỉ sặc thôi!” Jade đ.ấ.m thẳng tay , dõng dạc: “Thật tao định hỏi để còn báo với Mai. Cậu mời cả bọn về homestay chơi, miễn phí nhé.”
“Đi!” King đồng ý ngay lập tức. thì còn ngập ngừng:
“… phiền ? Dù gì cũng là nhà của .”
“Làm gì ! Với là Mai mời cơ mà. Trước khi tao than phiền vì lâu gặp mày thì mau cho bà mừng.” Jade vỗ vai , trấn an phấn khích. Cuối cùng, cũng gật đầu.
“Nhớ với Mai để tao ở chung phòng với Uea, phí mất phòng.” King buông câu nhẹ tênh như đang thời tiết, nhưng ánh mắt lóe sáng tố cáo ý đồ trong lòng.
Ở cùng phòng ư?! Đừng hòng! Anh mà cơ hội thì sẽ chẳng nể nang gì !
“Không cửa , đồ dâm dê! Mới sáng nghĩ bậy! Lo việc , tám rưỡi kìa!” Jade ném cho cái gian manh bỏ . King thong thả chỗ , nhưng khi bước qua bàn , quên khẽ lướt tay gáy , khiến lập tức căng cứng.
Cho nắm tay thôi mà, thế là đầu óc bắt đầu tính toán chuyện khác. Lúc nào cũng rình rập cơ hội để… ăn ! Không dễ !
Buổi trưa hôm đó khác thường. Cả ba đứa đều rủ ăn. còn hộp cơm mua từ sáng, nên quyết định giữ ăn trưa luôn cho tiện. Jade thì chị Faii lôi tiệm đồ chiên mới mở để thử. King thì bận túi bụi, xong chẳng ngoài, chỉ mua hộp cơm về ăn trong công ty. Suốt cả tuần nay, dân lập trình đều trong tình trạng .
lặng lẽ King cạnh, đưa miếng cuối cùng miệng, vươn tay lấy miếng kẹo dâu phủ đường bàn Jade để ăn. Trước , bữa ăn King châm thuốc, nhưng gần đây đang cai thuốc, nên đành tìm thứ ngọt để nhai .
“Tao vệ sinh đây.” – với King xong, dậy, vứt hộp cơm trưa bước ngoài.
Văn phòng lúc yên tĩnh đến lạ, bởi đa đồng nghiệp đều ngoài ăn. mở vòi nước, lấy bàn chải đ.á.n.h răng, thói quen vốn bữa trưa. Khi ngẩng lên gương, thấy tiếng bước chân từ phía , thì thấy King cũng bước .
“Uea.” – Anh khẽ gọi, lặng lẽ phía .
Ánh mắt lập tức hướng về phía cửa nhà vệ sinh, cảnh giác.
“Tao , khác sẽ thấy mất.”
“Họ đều ăn cả , sẽ ai thấy chúng .” – Anh , trong khi cố sức đẩy , nhưng bàn tay siết chặt cổ tay , kéo mạnh buồng vệ sinh trong cùng, cửa đóng sầm một tiếng “cạch” khiến giật thót tim.
Buồng vệ sinh vốn chật chội, nay hai đàn ông chung càng chật hẹp ngột ngạt. Không khí nóng ẩm khiến khó chịu, lách mãi mới cất lời, giọng gay gắt: “Mày định gì thế?”
“Mệt quá … cho chút động lực .” – Giọng như nũng, giống một học sinh tiểu học vòi vĩnh. Trong gian nhỏ hẹp , dù chẳng hề cho phép, cơ thể hai chúng vẫn ép sát đến mức còn trống.
“Tao bao nhiêu , đừng mấy chuyện ở công ty!” – cau mày, bất lực.
“Em thương ?” – Giọng trĩu nặng, đôi mắt vốn láu cá giờ phủ đầy u uất và mệt mỏi. “Ngày nào cũng tăng ca đến tận chín giờ, chẳng dính lấy em… nhiều việc quá… chỉ một chút khích lệ thôi mà, nha…”
“King… mày…”
Chưa kịp dứt lời, bất giác đặt tay lên vai , kiễng chân khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi đang lải nhải. Chỉ một thoáng, vội rút về. Nghĩ đến cảnh dạo việc vất vả, mới nhượng bộ một chút – nếu thì còn lâu mới đồng ý!
“Được ?” – hỏi nhỏ, mắt rũ xuống, dám thẳng. khi trộm ngước lên, bắt gặp ánh mắt chan chứa tình cảm … khiến má nóng bừng. Dù thấy bao , vẫn chẳng thể nào quen .
“Cho thêm một cái nữa nhé?” – King thì thầm, vòng tay siết eo kéo sát hơn. đành chạm môi nữa, còn nụ môi thì càng lúc càng sâu…
“Lần nữa thôi.”
“…chúng hôn hai đấy.”
“Thêm nữa , nha…” – kề sát, mũi chạm mũi, đôi mắt khẩn cầu khiến tim mềm nhũn.
“Lần cuối cùng thôi đấy.”
“Ừ.” – Giọng khàn khàn trầm xuống.
hít sâu, nâng mặt hôn thêm một . kịp lùi, cổ giữ chặt, môi khóa bởi nụ hôn nóng bỏng, chiếc lưỡi tham lam nhanh chóng trượt khoang miệng .
“Ưm…” – Nụ hôn dịu dàng ban đầu bỗng biến thành ngọn lửa bỏng rát, tiếng rên khe khẽ bật , bàn tay vô thức ôm lấy cổ , đắm chìm trong sự cuồng nhiệt . Sau một hồi, King mới chịu buông, để thở gấp, cúi xuống chiếm lấy môi nữa. Bàn tay trượt dần xuống, lặng lẽ luồn quần, siết mạnh nơi mềm mẫn .
nhắm mắt, tựa lồng n.g.ự.c vững chãi, mặc kệ bản năng dẫn dắt. Đã hai tháng chúng chạm … và lúc , mới chợt nhận nhớ đến nhường nào.
Tiếng hôn vang dội trong buồng vệ sinh chật hẹp, đầu óc lâng lâng như say men rượu. Mùi ngọt ngào của viên kẹo dâu hòa cùng nhiệt nóng từ khiến rời, còn thì càng buông tha.
“Ư… đủ …” – khẽ thì thầm, gắng gượng tách khi cả hai vượt quá giới hạn.
Khi ngẩng mặt, đôi má đỏ bừng, còn ánh mắt thì tối sẫm, khát khao. Đôi môi ướt át của khẽ l.i.ế.m qua như hoài niệm dư vị . Tầm mắt rơi xuống chiếc sơ mi nhăn nhúm của , càng thêm hổ… bất giác, nhận rõ rệt phần phồng cứng nơi thắt lưng quần đang ép sát bụng .
Lạy Chúa! Đây là nhà vệ sinh công ty cơ mà!
“Anh vẫn thấy đủ…” – King ghì đầu cổ , để từng nụ hôn nhỏ li ti.
“Tạm đủ !” – đẩy nhẹ vai , hiệu dừng .
Anh khẽ thở dài, song khóe môi cong lên thành nụ , lấp lánh ánh gian tà.
“Vậy cũng cảm ơn em nhé… cuối cùng cũng tiếp thêm động lực.”
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt sắc bén khiến ngoảnh , chỉ yên như một con búp bê để mặc cho King cúi xuống chỉnh vạt áo nhàu nhĩ, khẽ nhét nó trong quần. Anh còn thừa thắng hôn chụt một cái thật mạnh lên má .
“Vui nhé!” – lẩm bẩm, vẻ hả hê lộ rõ trong khóe miệng.
nheo mắt, tức giận trừng :
“Đừng mơ, tao sẽ để mày như thế nữa !”
“ lúc hôn, mày cũng đáp tao đấy thôi.” – King mỉm , nụ giấu . Giọng trầm khẽ, rót thẳng tai : “Tao đoán đúng chứ gì, Anon… em cũng nhớ nụ hôn nóng bỏng của , ?”
trả lời, chỉ cuống quýt mở khóa cửa buồng vệ sinh, lao ngoài khi ai đó vô tình bắt gặp. May , vẫn còn đang mải ăn trưa, .
Trời ạ, mặt chắc chắn đang đỏ bừng một cách bất thường!
---
Sau hai tuần công việc chất chồng, cuối cùng cũng đến tuần việc cuối cùng của năm. Hôm nay công ty thuê cả sảnh tiệc lớn tầng trệt để tổ chức tất niên. Vì khí cả văn phòng vô cùng thoải mái, tiếng rộn ràng, chẳng mấy ai tập trung nổi công việc. Ai nấy đều đang nghĩ đến bữa tiệc tối nay.
Tan sở, từng nhóm nhân viên nhanh chóng tắt máy, kéo xuống sảnh. Trong hội trường rộng, những bàn tròn kiểu Trung Quốc xếp san sát, phía cạnh tường là dãy buffet bánh ngọt, đồ ăn vặt, và cả tháp bia uống thả ga. Trên sân khấu, màn hình lớn cùng micro sẵn sàng cho phần phát biểu của lãnh đạo và các trò chơi đó.
, Jade và King cùng đồng nghiệp phòng IT chọn một bàn chung.
“Khoảnh khắc thích nhất ở công ty chính là tiệc tất niên!” – Jade cắm nĩa gắp chả cá bỏ tọt miệng, mặt mày tươi như hoa.
“Lâu mới thấy mày ăn ngon thế, toe toét cả răng. Cho miếng coi nào!” – King trêu, thản nhiên cắt một miếng thức ăn từ đĩa của Jade.
“Cái đồ trơ tráo!” – Jade nổi giận, vơ cả nắm đậu phộng ném về phía King. Hắn liền kéo lá chắn, còn quên trả đũa.
“Trời đất ơi, hai bao nhiêu tuổi mà còn như trẻ con thế!” – chị Faii bên cạnh ôm trán bất lực.
Trên sân khấu, sếp vẫn đang phát biểu. vội hiệu bảo hai kẻ ngừng giỡn, nhưng Jade vẫn lầm bầm, giơ nĩa hăm dọa King với vẻ mặt hầm hừ.
Cuối cùng, loạt bài phát biểu dài dòng cũng kết thúc, nhường chỗ cho tiếng nhạc rộn ràng. Tâm trạng đều phấn chấn một năm vất vả. Màn trao đổi quà là phần mong chờ nhất – ngân sách mỗi phần quà năm nay 1000 baht.
“Chết tiệt, mang sạc dự phòng đổi, mà nhận một hộp bánh quy!” – một đồng nghiệp than thở.
khổ cho cái xui xẻo . Còn , năm nay mua máy lọc khí cho xe . Thực tình trong lòng vẫn thầm mong trúng thưởng lớn – nhất là khoản tiền mặt 10,000 baht từ sếp!
“Uea, em Min gọi mày lên nhận quà kìa!” – King lắc vai .
vội vàng bước lên sân khấu. Người dẫn chương trình chính là Gun – cái tên lắm trò. Cậu chìa chiếc hộp bốc thăm mặt . luồn tay rút một tờ giấy nhỏ.
“Số 48!”
Gun cúi xuống tìm, bỗng phá lên đầy ẩn ý: “Ơ kìa, trùng hợp ! Số 48 chính là Kunakorn, phòng IT!”
Tiếng huýt sáo, tiếng reo hò vang rền khán đài. c.h.ế.t điếng. Trời ạ, hơn trăm nhân viên công ty, thế mà rút trúng quà của King?!
“ là ông trời se duyên! Hehehe, một cặp trời định đấy nhé!” – Gun cố tình trò, khiến đám đông ầm.
chỉ trừng mắt lườm , nhận gói quà từ King. Dĩ nhiên, thừa trong đó là gì, vì chính và Jade mua cùng .
Một chiếc đèn bàn mới – cũng tệ.
Sau khi chụp ảnh kỷ niệm, vội vã chạy xuống, chẳng để Gun cơ hội chọc ghẹo thêm. từ sân khấu, King vẫn còn hỏi dồn dập.
“Anh Kunakorn, tươi thế? Thường ngày bao giờ thấy như ?” – Gun nhấn mạnh.
“Chọn đúng để mà.” – King nhả chữ điềm nhiên, khiến khán phòng ồ lên.
Gun nhướn mày: “Rồi, mong điều gì nhất trong năm mới?”
King , ánh mắt khẽ liếc xuống phía : “Quà gì cũng , quan trọng. một điều… mong hơn bất cứ món quà nào.”
đang xuống thì sững , ngẩng đầu. Mọi ánh mắt đều dõi theo King.
“ sắp bước sang tuổi 30 .” – giọng vang vọng. – “Năm mới , hy vọng còn độc nữa.”
Cả hội trường nổ tung tiếng vỗ tay, reo hò. Bao ánh lập tức đổ dồn về phía . mím môi, giả vờ như thấy, nhưng tim đập dồn dập.
“Anh riêng với ai ?” – Gun gặng hỏi.
“ thế. Chỉ một duy nhất thôi.” – King đáp, nụ sâu hơn.
Tai nóng bừng, chỉ tìm cái lỗ mà chui xuống. Đặt gói quà xuống bàn, mặt , cố vẻ bình thản. Jade cạnh cứ liếc mãi, ánh mắt như , mày mềm lòng đúng ?
bật , đáp, cũng chẳng phủ nhận. Chỉ chăm chú lên sân khấu, để mặc trò bốc thăm tiếp tục…
Còn về điều ước năm mới của King… cứ chờ xem, sẽ rõ gì.