Bed Friend (Đừng Đùa Với Lửa) - Chương 20: Níu giữ
Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:26:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
(Góc của King)
Sáng sớm thứ hai, hốt hoảng lao đến công ty, chạy thẳng phòng ban, quên cả chào hỏi tiền bối, cũng chẳng kịp để tâm đến lũ đàn em ngang qua, chỉ cắm đầu bước . cảm giác sắp phát điên đến nơi .
[Hãy kết thúc mối quan hệ FWB !]
Chỉ một tin nhắn ngắn gọn, mà bỗng căng thẳng, tim đập dồn dập. Ngày hôm đó, chúng cãi một chút. mất bình tĩnh với Uea, chỉ vì lỡ quá gần gũi, ghen tuông vô cớ, quên mất rằng Uea cũng những nỗi khổ riêng. Đến khi nhận , quá thô lỗ. thật sự sai , trong lòng chỉ xin .
nhớ bất đồng ở tiệc chào đón của Mai đây - khi cứ đeo bám, mong sớm hàn gắn, kết quả chẳng . Thế nên tự nhủ rút kinh nghiệm, thể kìm chặt quá mức. định chờ một tuần, để cả hai cùng bình tĩnh .
đảo mắt quanh phòng ban, nhưng bóng dáng mà mong mỏi chẳng thấy . Tầm mắt lập tức dừng nơi Jade đang , gặng hỏi:
“Uea ? Cậu đến ?”
“Mày cũng thấy đấy.” Jade thở dài bất lực, gương mặt sa sầm.
vội gọi cho Uea, nhưng đầu dây lập tức ngắt.
“Jade, mày thử gọi cho Uea xem?” xoay sang hỏi, nhưng Jade chỉ lộ vẻ lúng túng.
“Thật thì…”
Giọng Bas bất ngờ vang lên. Anh bước đến với nét mặt khó hiểu.
“Anh gặp Toon bên HR lầu, nhận email từ Uea tối qua… đơn xin nghỉ việc. Chuyện gì thế?”
Khoan ?
“Cậu … việc riêng cần giải quyết.” Jade đáp , nhưng trong khoảnh khắc đó, đầu óc trống rỗng, như chập mạch. dám tin những gì thấy.
đến muộn.
Uea… còn định chờ nữa.
“Uea thể nào cứ bỏ việc coi như chẳng chuyện gì , Jade, cho tao , tại nghỉ?!” Giọng mỗi lúc một lớn dần. tin chắc Jade lý do đằng chuyện .
“ đó!” Bas cũng phụ họa.
Người tra hỏi chớp mắt đầy kinh ngạc, đó nắm c.h.ặ.t t.a.y sang Bas.
“Anh Bas, chờ em một lát, em sẽ qua chuyện với ! Còn mày! Đi theo tao!”
Dứt lời, kéo khỏi phòng ban trong cơn tức giận. Chúng leo ba bậc thang dẫn đến cầu thang thoát hiểm, tiến khu vườn tầng – vốn là vườn do chủ tòa nhà xây riêng, nhưng cuối cùng biến thành chỗ hút t.h.u.ố.c của những việc ở đây, trong đó cả .
“Rốt cuộc là chuyện gì? Tại Uea nghỉ việc?” lấy điếu thuốc, gương mặt căng thẳng. Sau khi Jade đóng cửa thoát hiểm , thở dài nặng nề, vẫn ngay.
“Là do cái thằng khốn Grit! Hôm qua mò đến tận nhà của Uea để gây chuyện. Chắc chắn lấy địa chỉ từ hồ sơ lý lịch. Uea chạy theo, hai con cãi vã dữ dội. Sau đó tao đến căn hộ để an ủi !”
Những lời đó khiến nắm đ.ấ.m siết chặt đến run lên. Nếu thằng ch.ó đó mặt ngay lúc , chắc chắn sẽ đ.ấ.m thẳng mặt chút do dự! Hắn quá giới hạn, thật sự dừng !
“Uea còn với tao rằng hai đứa mày cãi cũng là do thằng cha Grit. Mày nóng nảy quá! Tao mày quan tâm đến nó, nhưng thể hiện cho rõ ràng hơn chứ, thể cứ như . Mày tính khí bốc đồng, khi nào suy xét hả?!” Jade lải nhải bên tai, thỉnh thoảng liếc xéo , còn chỉ lặng lẽ rít t.h.u.ố.c bên cạnh.
“Ừ… là của tao. Tao mất bình tĩnh.” cúi đầu thừa nhận, giọng chút ngượng ngùng. nóng nảy, dễ bốc đồng, lúc nào cũng phản tác dụng… nhất là . “Vậy… tại nộp đơn nghỉ?”
“Nó thể việc với một cấp như thế nữa, tao cũng nghĩ . Ở thì chỉ khổ thêm thôi, tìm công việc mới sẽ hơn.”
Càng , tim càng quặn thắt. Lỗi của Uea, nhưng gánh chịu hậu quả chính là . Còn kẻ gây thì vẫn thảnh thơi sống yên trong công ty. Lẽ nào chuyện hiển nhiên đến ?
“Hôm nay Uea gọi cho tao, bảo rằng sẵn đơn từ chức bỏ trong ngăn bàn, nhờ tao chuyển cho Toon. Nó sẽ xa một thời gian, mới về Bangkok tìm việc . Thực nó đang ở sân bay .” Jade tiếp.
Vừa xong, lập tức dập tắt điếu thuốc, bước nhanh về phía cửa. Bạn hoảng hốt giữ lấy cánh tay .
“Khoan! Mày ?!”
“Tìm .” đáp vội, tim nóng rực, cuống cuồng. kịp xin Uea, kịp giải thích với . Giữa chúng … thể kết thúc như thế .
“Này, mày mở mắt mà đồng hồ ! Nhìn tình hình giao thông hiện tại ! Đây là Bangkok đấy! Một trong những nơi kẹt xe khủng khiếp nhất thế giới! Lúc mày mò đến sân bay Don Muang thì chuyến bay chắc chắn cất cánh !”
“Tao rời mà câu nào ?!” gào lên, lửa giận bùng nổ. Jade lặng , đôi mắt híp nhỏ dõi chặt , đầy nghi hoặc.
“King, tao hỏi thật, mày kích động đến mức ? Còn định lao tận sân bay tìm ? Tao thấy gì đó bất thường đấy. Sao mày đợi Uea gọi , xin cho xong? Hay là… chuyện gì tao ?”
Nghe đến đó, lập tức tránh ánh mắt . Bình thường Jade chậm chạp bao nhiêu, nhưng quen từ mẫu giáo đến giờ, tính khí thế nào còn lạ gì. Nếu Uea đặc biệt quan trọng, sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến ai như thế. Dù chậm đến thì cũng thể nào nghi ngờ .
“Im lặng ? Thế thì tức là đúng là gì đó tao , ?”
“…”
“King! Nói mau, thằng ch.ó !”
“Được, .” Cuối cùng cũng lên tiếng. Giấu giếm chẳng còn ý nghĩa gì nữa. che giấu mối quan hệ với Uea nữa. Lúc đây, chỉ hét lên cho cả thế giới rằng Uea là của !
“Chuyện quái gì thế?!”
“Chuyện vợ chồng.”
“Hả? Vợ chồng cái… gì cơ???” Cậu trừng mắt, há hốc mồm như thể đầu mọc sừng quỷ. Khuôn mặt đầy kinh hoàng, há miệng cứng đờ, thở hổn hển như thể quên cách chuyện.
“Mày… mày với Uea… ở bên ?!” Cuối cùng, Jade hét toáng lên một phút c.h.ế.t lặng.
“Không.”
“Ơ…”
“Chỉ là bạn tình thôi.” thở dài chán nản. Dù mối quan hệ của và Uea mật hơn mức bình thường, thì rào cản lớn nhất giữa chúng cũng chính là thứ .
“Khoan , cái gì cơ?” Jade cau mày, chần chừ, “Bạn tình? Ý mày là… cái đó?”
“Ừ. Quan hệ giường. Tao và Uea qua như thế suốt một năm nay , rõ ?”
“Đồ đáng ghét!” Cậu há hốc mồm, đôi mắt híp suýt thì lồi cả vì sốc. “Mày đang lừa tao đúng ? Tao thấy buồn chút nào !”
“Nhìn nét mặt tao giống đang đùa lắm ?” gằn giọng, thẳng .
Jade câm lặng, phịch xuống ghế như buông xuôi, đưa tay day trán.
“Nói hết cho tao ! Có chuyện gì xảy , mau rõ !”
Thế là kể từ trận cãi ở chào đón Mai, đến cả việc hai đứa xét nghiệm HIV, chuyện Uea tự đề nghị bạn tình, cho đến bây giờ chắc chắn bản yêu nhiều đến thế nào. Jade xong, chỉ thở dài thườn thượt.
“Một như Uea… xem mắt, thì nghĩa là quyết tâm dứt khoát chuyện bạn tình , đồ ngu! Sao mày còn chần chừ cái quái gì nữa?! Tao nhức hết cả đầu vì mày đó, King! Mày thật sự… thật sự tao điên ?!” Jade càu nhàu, đầy ngờ vực. “Rồi rốt cuộc mày thực sự thích nó ?”
“Tao thích. Rất thích.” trả lời dứt khoát. rằng đ.á.n.h mất lý trí trong tình yêu . Chưa từng nghĩ sẽ yêu một đến mức sâu đậm như thế.
“Còn Uea thì ?”
“Tao chắc. tao nghĩ cũng tình cảm với tao.”
“Mày thì chỉ nghĩ đến bản . Uea ghét cay ghét đắng cái kiểu khốn nạn như mày. Mày tưởng nó sẽ thích mày ?” Jade trừng mắt , vẻ mặt đầy ngờ vực. buồn tranh cãi. tin trực giác của , và tin những gì chính mắt thấy. Thái độ Uea dành cho khiến chắc chắn rằng cũng cảm thấy giống .
“Còn chuyện nữa, nếu thích thì xem mắt?”
“Vì tao ép buộc. Hơn nữa, chuyện còn dính líu đến công việc ăn của gia đình, tao thể tránh . Thế nên mới c.ắ.n răng .”
“ mà mày còn ăn tối với cô gái xem mắt đó nữa đấy!”
“Tao vốn chẳng hề ! Ngay từ đầu rõ với rằng tao miễn cưỡng lắm mới tham dự, chỉ vì bà yêu cầu, còn viện cớ chuyện gia đình. Tao cứ tưởng chỉ cần đến một là coi như xong, ai ngờ bà dừng mà còn liên tục thúc ép, thậm chí sắp xếp cho tao gặp gỡ đối phương, bắt tao tự xử lý! Tao thẳng với cô gái rằng trong lòng tao . Nói xong, tao về nhà giải thích với gia đình.” thở dài nặng nề, cả rã rời. Suốt cả ngày hôm qua, cứ ngỡ khi giải quyết chuyện xem mắt xong thì sẽ còn vướng bận gì nữa, và thể tiến thêm một bước với Uea.
chuyện dễ như tưởng.
Jade nhíu mày: “Cô gái đó gì ?”
“Không. Cô bảo hiểu, hình như cũng tao gia đình ép buộc xem mắt thôi.”
“Vậy gia đình mày ? Tao đoán mày chắc tức giận lắm.” Jade hỏi khẽ. Biết rõ cảnh nhà , đoán trúng phóc.
“Tất nhiên là . đây là cuộc đời tao, tao cưới một mà yêu? Rồi cứ thế sống gượng gạo với suốt ba, bốn chục năm ?” nhún vai, nhớ buổi chuyện hôm qua với bố mà đầu óc như nổ tung. Nếu chỉ bố , còn thể thương lượng, nhưng thì nổi giận, mắng rằng càng lớn càng ngu dại. đáp rằng, cho dù miễn cưỡng theo sắp đặt hôn nhân của bà, thì hôn nhân đó cũng chỉ là màn kịch hiếu thuận mà thôi. sống theo cách của , sống một đời mà chính lựa chọn.
Trong mắt , từng là đứa con trai thuận theo sắp đặt, nên thêm một chuyện trái ý bà cũng chẳng gì lạ. đây là cuộc đời . Chẳng lẽ tư cách chọn sẽ cùng hết chặng đường còn ?
Nghĩ đến đó, c.ắ.n chặt răng, nắm điện thoại gọi cho Uea nữa. Chuông đổ, nhưng máy tự động ngắt. siết chặt di động trong tay, hết đến khác bấm , đầu ngón tay run lên vì tức giận, đến mức chỉ ném điện thoại để trút giận.
“Mày ?” sang hỏi Jade.
“Không chắc, nhưng đoán là nơi đó…”
“Ở cơ?” gằn giọng.
“King, thôi , chắc giờ nó lên máy bay .” Jade trả lời thẳng, mà giật lấy điện thoại từ tay đúng lúc suýt ném nó xuống đất. “Với , cho dù Uea tắt máy, mày nghĩ nó sẽ nhấc máy khi thấy mày gọi ? Mày nghĩ nó nhấc máy nổi ?”
“Vậy mày tao gì đây!” gào lên, lửa nóng dồn lên đỉnh đầu.
“Điều đầu tiên là bình tĩnh , thằng ch.ó !” Jade đập mạnh một cái đầu . loạng choạng, còn thì trừng mắt , khuôn mặt đen sầm . “Giờ thì chẳng gì hết! Tối nay tao sẽ thử gọi cho Uea. Khi nào nó chịu liên lạc, tao sẽ báo cho mày vị trí. Còn mày, nếu thực sự tìm, thì ít nhất cũng cách cầu xin cho đàng hoàng !”
Tức thì tức, nhưng cũng thừa nhận lời Jade lý. Uea đang ở , bây giờ cũng thể gì.
--
“Uea, mày thích những nơi đông khách du lịch… Vậy gợi ý nào ?” lẩm bẩm như với chính .
“Lampang. Uhmm, nơi khá yên bình, cảnh sắc , công viên quốc gia, thác nước, và ồn ào như những chỗ khác.”
“Mày từng đến đó ?”
“Ừ… ở Lampang của tao, dì tao sống ở đó. Hồi nhỏ, cứ mỗi nghĩ hè, tao đến đó chơi. giờ thì ít liên lạc hơn nhiều.”
--
Một cuộc trò chuyện trong chuyến du lịch công ty bất chợt lóe lên trong đầu , như một tia hy vọng nhỏ nhoi sáng lên nơi lồng n.g.ự.c trái. Uea từng rằng sống ở Lampang, và dường như thích nơi đó. đoán, lẽ sẽ tìm về nương nhờ nhà họ hàng. tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, vẫn đợi Jade dò hỏi thêm. Bởi chắc chắn Uea sẽ thẳng cho .
“Jade, mày nộp thư từ chức của Uea ?”
“Chưa. Tao định đợi Toon lên thì đưa tận tay. Thật tao cũng Uea việc loại rác rưởi như thế nữa.” Cậu nghiến răng, giọng đầy giận dữ.
“Tạm thời đừng nộp vội, cứ giữ lá đơn .” đáp.
Jade ngước mắt lên, đôi mày chau , ánh chan chứa lo lắng.
“King, tao mày Uea nghỉ việc, bản tao cũng chẳng , nhưng nếu từ chức, thì chuyện quấy rối sẽ chẳng bao giờ dừng . Tên khốn chắc chắn sẽ buông tha cho Uea. Ai mà chịu nổi một gã sếp chỉ dọa nạt khác hết đến khác! Uea vốn thể chống !”
“Tao cũng việc quyền một kẻ như thế.” dứt lời, mắt Jade trợn tròn.
“Khoan ! Đừng với tao là mày định nghỉ theo đấy nhé! Bộ mày định bỏ tao một ?!”
“Tao công ty cơ mà. Tại tao bỏ ?” nhếch môi, nở một nụ ranh mãnh.
Nếu nghĩ kỹ hơn, chuyện vẫn còn đường xoay chuyển. Uea chẳng hề gì sai, cần là chịu thiệt thòi bỏ cuộc. tin là còn cách nào khác để giải quyết!
“Phải! Chính tên khốn mới là kẻ đáng đuổi cổ!”
(Góc của Uea)
Tiếng chim lích chích vang lên từ xa. khẽ mở mắt, trần nhà gỗ sẫm màu đầu một lúc, chớp mắt mấy để xua cơn ngái ngủ chống tay dậy.
Nửa ló khỏi chăn ấm, cái lạnh lập tức ùa tới khiến da thịt nổi da gà. Mùa đông ở đây khác hẳn Bangkok – gió lạnh, se buốt, đủ để khiến một thằng con trai cao một mét bảy lăm như rùng . Dù cửa sổ đóng chặt, quạt cũng bật, lạnh vẫn len qua từng khe hở, chạm da thịt. vội xoa hai bàn tay tìm chút ấm, kéo chăn khoác quanh , bước khỏi phòng ngủ, về phía nhà tắm.
“Mới năm giờ sáng thôi con, ngủ thêm chút nữa ?” Giọng già nua nhưng hiền từ vang lên phía . Đó là chủ nhà, cũng chính là dì ruột của .
“Không ạ. Uea tắm nhanh phụ dì dọn hàng.”
“Ôi trời, thôi thôi, lát nữa sẽ mấy đứa nhỏ tới giúp. Con đang nghỉ phép thì tranh thủ nghỉ ngơi chứ.”
“Không ạ, ở chán lắm, con thật sự chút việc.”
mỉm với duy nhất còn , khép cửa phòng tắm.
Nước nóng chảy từ vòi sen, cuốn cái lạnh buốt còn vương da. tắm nhanh, quần áo, gương sấy tóc. Đôi mắt vẫn còn hằn vệt đỏ, dư âm từ những giọt nước mắt của đêm qua. Trong gương, phản chiếu một gương mặt bình tĩnh hơn, nhưng sâu trong lòng là lặng nặng nề.
Đã ba ngày kể từ khi nộp đơn thôi việc và tìm về ngôi nhà của dì ở Lampang.
Dù trong lòng luôn nghĩ đến chuyện từ chức, nhưng đến khi thật sự gửi đơn , tim vẫn kịp chuẩn . Vốn dĩ định nghỉ việc, chỉ là khi tuyệt vọng đến cực điểm, chỉ chạy khỏi Bangkok, cũng , miễn là yên tĩnh, nghĩ ngợi thêm những chuyện rối ren nữa. Rồi trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, lúc định thần thì ở đây. Vội vàng mua vé máy bay mà chẳng kịp suy tính, liều lĩnh tìm đến nhà dì, trong khi mấy năm nay chúng chẳng còn liên lạc. Từ ngày dì và bất hòa, cũng còn qua . May , khi thấy lén lút cửa quán, dì hề trách móc mà vội vàng đón nhận, để kể chuyện cãi với và những xung đột trong công ty. Cuối cùng, dì thể ở đây bao lâu tùy ý, cho đến khi về Bangkok.
Tính cách dì và khác . Mẹ nóng nảy, dễ nổi giận, còn dì điềm đạm, chậm rãi. Sau khi giãi bày, dì chẳng trách cứ nửa lời, chỉ nhẹ nhàng đón tiếp. Sự đối đãi của dì còn tự nhiên và ấm áp hơn cả .
Thật , nghĩ kỹ thì cũng chẳng gì lạ, bởi vốn bao giờ thật sự yêu thương .
Vì thế, ba ngày nay vẫn ở nhà dì, phụ giúp dì trong quán ăn nhỏ. Dì là góa phụ, chồng mất mười năm, con cái, sống một và cùng một chú khác quản lý quán. Quán ăn kiểu Thái ngay ven đường, phía là nhà nghỉ. Nhớ hồi còn là sinh viên, từng cùng mấy bạn đến đây du lịch. Khi quán lớn, nhưng xu hướng mở rộng, khách du lịch ghé tấp nập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bed-friend-dung-dua-voi-lua/chuong-20-niu-giu.html.]
Cuộc sống ở đây khác xa thành phố lớn. Mọi thứ đều yên bình, nhịp sống thong thả, ngột ngạt như Bangkok. Không khí cũng trong lành, nhẹ nhõm hơn, khiến thể thật sự thả lỏng tâm trí. Một nữa cảm thấy quyết định đúng, lẽ nên rời bỏ những rắc rối đó sớm hơn.
Tất nhiên, trong lòng vẫn ngừng lo lắng. Với tình hình kinh tế suy thoái như hiện tại, tìm việc mới dễ, nhất là khi chẳng dư dả gì. may mắn là vẫn còn ít tiền tiết kiệm, đủ trả tiền thuê căn hộ và khoản vay trong bốn, năm tháng nữa. Nếu khi vẫn tìm việc, sẽ tính tiếp.
Tạm gác nỗi phiền muộn, bước khỏi phòng tắm, cùng mấy khác chuẩn quán cho kịp giờ mở cửa. Quán hoạt động từ 11 giờ sáng đến 10 giờ tối, giờ đang là mùa cao điểm, khách du lịch đến nườm nượp. phụ dì bưng bê, dọn dẹp, thỉnh thoảng còn giúp thu tiền. Một phần vì san sẻ công việc, nhưng lý do lớn hơn là chẳng thời gian rảnh để nghĩ ngợi linh tinh nữa.
“Con cần quán phụ , Uea. Trong tiệm đủ .”
sững , dì ngoài sáu mươi lăm, gương mặt nhăn , đôi tay đặt nhẹ lên vai . “Con đến đây là để nghỉ ngơi, dì cũng mong con vui vẻ, chơi chỗ chỗ nữa.”
“Để con phụ hôm nay thôi, ngày mai con sẽ dạo,” đáp, mong dì yên lòng. Dì mỉm dịu dàng, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng. rời , bước gian quán đang chuẩn khai trương, xuống một chiếc ghế, đôi mắt vô thức trĩu nặng.
Dẫu bản buông bỏ nhiều chuyện, nhưng thứ đều dễ dàng như thế. vẫn canh cánh lo Jade sẽ gánh thêm bao nhiêu công việc khi nghỉ. Ngày nào cũng gọi cho , dặn đừng nghĩ nhiều, nhưng lòng vẫn thấy áy náy. Khi Jade hỏi đang ở , cũng chẳng giấu, thẳng địa chỉ. Chỉ một lá đơn từ chức thôi mà khổ tâm quá nhiều, để lo lắng thêm. Jade còn kể rằng đồng nghiệp trong công ty ai cũng bàng hoàng vì nghỉ việc quá đột ngột, đặc biệt là King.
Mỗi nhắc đến King, im lặng nhanh chóng lái sang chuyện khác. Không tin , chỉ là càng , lòng càng nhung nhớ, càng thêm yếu mềm. Ngày nộp đơn thôi việc, gọi cho liên tục, nhắn vô tin nhắn. hôm đó, im bặt. thở phào vì thật sự đối diện thế nào. đủ mạnh mẽ để thể thản nhiên trò chuyện với , như thể chẳng chuyện gì từng xảy .
vẫn còn thích . Và lẽ, sẽ cần một quãng thời gian dài để tự điều chỉnh tâm trạng. Ít về , ít nghĩ đến , tin sẽ dễ buông bỏ hơn.
Chỉ mong thứ trôi theo ý .
Kim đồng hồ chỉ một giờ rưỡi. dậy, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, hít một thật sâu, sẵn sàng đón khách. Giờ cao điểm, quán đông nườm nượp, hôm nay cũng ngoại lệ.
“Xin , còn bàn trống nào ?”
Giọng … quen thuộc đến mức khựng . đang ở quầy, tập trung đếm tiền. Ngẩng đầu lên, mỉm theo thói quen, nhưng nụ lập tức đông cứng khi thấy gương mặt mắt. Đôi mắt , mỗi sâu , tim run lên từng nhịp. King chống một tay lên bàn, khoé môi nhếch nhẹ.
“Dẫn bàn trống .”
lắp bắp: “Sao… mày tao ở đây?” Trong lòng kinh ngạc rối bời. Anh bật khẽ, tiếng trầm thấp khiến trái tim chấn động.
“Vì giỏi mà!”
“Là Jade đúng ?” thoáng hiểu . Ngoài Jade, chẳng ai chỗ cả. Vài hôm , từng nài nỉ gửi địa chỉ quán ăn của dì, bảo rằng từng ghé một , đồ ăn ngon đến mức dẫn Mai đến thử nữa. ngờ, Jade đưa thẳng địa chỉ cho King.
… tại King đến?
“Mày đến đây gì?” hỏi thẳng.
King hít sâu, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
“Tao đến… để xin mày. Xin vì hôm đó mất bình tĩnh với mày.”
vội mặt , tránh ánh mắt nóng rực của . Khóe mắt chợt bắt gặp bóng dì đang bước về phía quầy, giọng dì ngập ngừng: “Uea, ờ… cái …”
“Chào dì!” King nhanh chóng khoanh tay cúi chào, nụ sáng rỡ môi. “Cháu là King, bạn đồng nghiệp…". "Ờ, bạn của Uea ở công ty.” Anh suýt nữa hớ, liền ngắt lời khi kịp bịa thêm điều gì kỳ quặc.
Gương mặt dì thoáng ngạc nhiên, nở nụ vui vẻ: “Thì là bạn của Uea. Thế cháu đến đây du lịch ?”
“Dạ, con xin nghỉ vài ngày để đến đây chơi. Nghe Uea cũng ở đây nên con tới tìm. Thấy dì đây, con mới hiểu tại Uea càng ngày càng , chắc cái thừa hưởng từ dì !” King nhanh, lời lẽ ngọt ngào như mía lùi, đồng thời đưa tay khéo léo đưa đẩy để thuyết phục dì. Cách khiến dì mãn nguyện đến mức mặt bà bừng sáng vì vui.
“Thôi nào, thôi nào, mấy cháu từ thành phố xuống thật dễ thương!” Dì mời , mắt ánh lên niềm vui. “Chắc mệt lắm , trong nghỉ một chút, ăn chút gì cho ấm cái bụng nhé, dì đãi.”
“Không ạ, cháu ăn khi đến .” King vội đáp.
“Thế thì khỏi ngại. Uea, dẫn bạn cháu trong mái hiên gỗ cho mát .” Dì giục giã. miễn cưỡng gật đầu, dì còn nựng một cái dắt King mái hiên gỗ cạnh quán. King theo lặng lẽ, chậm rãi xuống đối diện . là mở lời .
“Mày còn xin nghỉ để đến đây nữa ? Phiền quá… gọi cho tao một tiếng là .” , vì cách từ Bangkok tới Lampang gần, ngay cả máy bay cũng là phiền phức lớn và tốn thời gian nghỉ phép quý giá.
“Ngay cả nếu tao gọi, mày dám nhấc máy ?” Anh cắt ngang . phản bác , lời đúng. Có gọi mà chẳng dám thì cũng vô nghĩa. Anh nghẹn ngào: “Thực tao bay tới đây vì tao thật sự gặp mày.” Lời đó thể thở nổi. King thẳng mặt thì thầm:
“Uea, tao xin . Tao mất bình tĩnh, áp đặt suy nghĩ của tao lên mày. Tao chỉ tức giận vì bốc đồng thôi. Xin mày tha cho những gì tao hôm đó. Tao định sẽ chờ khi mày nguôi … nhưng…”
“Không , tao cũng .” đáp khẽ. “Xin vì nhiều điều tệ với mày .” Lời xin thốt nhẹ nhàng, cuối cùng cũng thể xin trực tiếp, nhẹ lòng hẳn.
Anh giữ ánh mắt dịu dàng, giọng trầm ấm: “Tao chỉ lo cho mày hôm thôi .” Khi sâu mắt , King nhỏ: “Tao ghen, mày ?”
Không gian như đông cứng. im lặng. từng tự hỏi King thực sự nghĩ gì về . Dù trong lòng nghi ngờ, dám thừa nhận vì nghĩ giữa chúng chẳng thể tương lai, thế mà bây giờ ném quả bóng thẳng , còn đường lảng tránh…
“Tao thích mày,” thẳng. “Và tao nghĩ mày cũng cảm giác giống tao, đúng ? Tao tin trực giác .” Đôi mắt lấp lánh sự chắc chắn, tim loạn nhịp, lập tức mất cả can đảm.
vội đáp: “Dù tao cảm giác , cuối cùng mày cũng sẽ cưới khác mà thôi.”
King mỉm như trêu ghẹo: “Cưới ai cơ, ông tướng? Ai mà cưới?” Nụ trêu chọc của khiến cau mày, hoang mang.
thì thầm: “Gia đình mày…”
“Tao rõ, tao sẽ bao giờ cưới mà thích. Tao bao giờ chịu khác quyết định .” Anh đáp, vẫn mỉm .
ngoài mái hiên, giọng buồn bã thì thầm: “Tao từng rõ về mày.”
King gì, ánh mắt phức tạp. nhận giọng cay đắng, câu thốt mang đầy tuyệt vọng, như .
“Vậy nên tao mới tới trực tiếp với mày.” King dậy, bước đến gần từng bước. vội lùi, bước chậm , nhưng túm lấy eo và ghì . Anh ôm chặt , buông.
“Mày định trốn ?”
“Mày buông tay !” thì thầm, sợ khác thấy. Mắt lia về phía phòng ăn.
“Không!” Anh thả, mà còn tranh thủ hôn vội lên má . đẩy mạnh vai cho tới khi kêu “ôi” vì đau.
“Nếu mày thả tao , tao sẽ chuyện với mày nữa !” đe dọa, King tỏ vẻ miễn cưỡng, lè lưỡi bực bội buông . lùi một bước, còn King tiếp tục :
“Tao đồng ý chấm dứt mối quan hệ bạn tình, nhưng tao chúng . Mày tin tao chứ? Tao dẹp hết rào cản chỉ để ở bên mày. Uea, tao nghiêm túc.”
“Nếu gia đình mày đồng ý thì ?”
“Đó là chuyện của họ.”
“Mày thật sự quan tâm tới họ ?”
“Tao tất cả đều là vì cho tao, nhưng cho dù là ý thì cũng chỉ là ý . Đây là cuộc đời của tao, và tao tự chọn con đường cho .” Anh siết chặt cổ tay , ấm từ lòng bàn tay một nữa khiến mất phòng .
King khẽ nhắc: “Uea, mày còn nhớ vụ cá cược giữa chúng ? Nếu Liverpool thua, mày thực hiện cho tao một điều kiện.”
“Nhớ.”
“Vậy hôm nay, tao đến đây là để thực hiện điều kiện đó.” Ánh mắt nghiêm túc, còn thì nuốt nước miếng, tim khẽ đập loạn nhịp, cất giọng đầy căng thẳng:
“Mày gì?”
“Tao mày cho tao một cơ hội… để thử mở cánh cửa trái tim mày.”
lặng . Trong lòng cuộn trào bao cảm xúc hỗn loạn. Đây lẽ là tin , thầm thích cũng thích , thậm chí còn nghiêm túc cùng bắt đầu một mối quan hệ. càng sâu, càng sợ hãi.
King thẳng , giọng trầm khàn: “Tao mày từng trải qua những gì, tao hiểu mày ghét kiểu đàn ông phản bội. xin đừng áp đặt định kiến đó lên tao. Tao giống bọn họ! Uea, chỉ cần một cơ hội thôi, cho tao chứng minh bản . Tao thực sự thích mày! Tao mất mày!”
Điều khiến kinh ngạc hơn cả là giọng điệu khẩn cầu . Người đàn ông mắt - King, luôn tự tin ngút trời, nay hiện rõ vẻ bất an, lo lắng đến mức lạ thường.
Trong gian nhà chòi tĩnh lặng, gió thổi qua cũng rõ, cúi đầu xuống sàn gỗ, tâm trí ngổn ngang. Anh quyết tâm, còn thì ? Những vết thương tình cảm cũ khiến e dè, dám trao trái tim vô điều kiện. sợ sẽ thất vọng, sợ những điều từng ám ảnh sẽ lặp nữa. Con đường mặt mờ mịt, gai góc, nhưng…
Dù thế nào nữa, vẫn yêu King.
“…Tao thể cho mày một cơ hội.”
Nói câu , ngay cả cũng ngỡ ngàng. Ánh mắt sững , như dám tin, mới từ từ nở nụ , khóe môi run run vì quá đỗi vui mừng. Anh siết chặt cổ tay , khiến khẽ nhăn mặt vì đau, nhưng chẳng nỡ trách.
“Tuy nhiên, chúng hẹn hò chính thức. Và tao cũng sẽ trói buộc mày.” rõ ràng, thẳng mắt . King im lặng lắng , ngắt lời, chờ hết.
“King, tao sẽ thành thật. Cả mày lẫn tao đều mày là ai. Dù mày khẳng định sẽ lén phén với khác, nhưng tao thể nào tin . Tao chắc đủ sức níu giữ mày. Nếu một ngày mày đổi, giống như những kẻ đây, tao sẽ chịu nổi nữa. Nên điều kiện của tao là, nếu mày chán tao, rời bỏ tao… hãy thẳng với tao .”
“Được.” King mỉm rạng rỡ, nhưng câu tiếp theo của khiến nụ đông cứng giữa trung.
“Và… trong thời gian , mày tuyệt đối chạm cơ thể tao nếu sự cho phép.”
“Hả?” King nhướn mày, vẻ mặt như một đứa trẻ vô tội.
nghiêm giọng: “Chúng hẹn hò chính thức, mày bạn trai tao, thì thể tùy tiện như ?”
“Vậy… tao thể hôn ?”
“Không.”
“Ôm thì ?”
“Không .”
“Ít nhất là nắm tay chứ?”
“Không khi tao cho phép.”
“Cái gì cơ?! Mày thật độc đoán!” King gầm lên tức tối.
nhướng mày: “Thế mày chấp nhận ?”
“Ai thế!” Anh lập tức đáp, giọng hậm hực.
Câu trả lời khiến bất giác mỉm . Nụ … lẽ là nụ chân thành đầu tiên bao năm, chứ kiểu gượng gạo giả vờ.
vẫn tự tin, vẫn mang theo nỗi ám ảnh từ những vết thương cũ. nếu mãi trốn tránh, đóng chặt trái tim, thì lẽ cả đời cũng sẽ thực sự mong điều gì. Và, như King từng , nếu cứ áp đặt những định kiến đó lên , chẳng cũng quá bất công cho ?
Mình thực sự mong chuyện từ giờ sẽ suôn sẻ giữa và .
“Vậy bây giờ mày ngủ ở ?”
Anh nhẹ: “Một homestay gần đây, đang mùa du lịch nên khó kiếm chỗ lắm. May mà còn phòng trống. Muốn ở cùng tao ? Giường trong phòng tao khá rộng!” Nụ mơ màng xuất hiện ở khóe môi .
nhếch môi vẻ khinh khỉnh giả vờ, chỉ vài phút lưu loát như gì, thật đúng là tính nết tệ thật!
“Ở mấy ngày? Mày đặt vé về ngày nào?”
“Chưa đặt vé về. Tao chờ mày về cùng tao!” Anh đáp ngay.
“Nếu mày chờ tao về cùng thì chắc mày cũng sẽ đuổi luôn quá! Tao dự định ở thêm hai, ba tuần nữa mới về Bangkok tìm việc mới.” Lòng nặng trĩu, môi mím , thời buổi tìm việc dễ gì, mất bao lâu mới kiếm công việc tương đương.
“Sao mày tìm việc mới?” Anh hỏi, bật , nhẹ nhướng mày.
“Tao nộp đơn nghỉ.”
“Đơn thôi việc vẫn còn ở chỗ Jade, nộp .” Anh trả lời.
ngạc nhiên, nhưng dù đơn nộp, quyết tâm của vẫn đổi.
“Tao thể tiếp tục cho công ty đó nữa,” thản nhiên . Chừng nào còn thằng cha Grit ở đó, chuyện sẽ chẳng bao giờ yên, sẽ buông tha dễ dàng. sống trong âu lo, như tế hại thêm sức khỏe lắm.
“Thằng cha đó ! Sáng nay xác nhận, Jade gọi cho tao khi tao lên máy bay!” Nghe , sững . Mình: “Anh ?”
“Chắc là điều sang chi nhánh khác, tao rõ, tao quan tâm!”
“Sao thế ? Tại đột ngột…”
“Dù thì chả cũng !”
Có lẽ tỏ vẻ quá ngạc nhiên, King bật , tựa ghế chậm rãi giải thích:
“Tao chuyện với sếp, và Jade cho cả phòng chuyện của mày. Khi thằng cha đó gì với mày, ai nấy đều sẽ cho nó một trận, kéo lên gặp sếp đòi giải thích. Sếp còn chút lương tâm, để nhân viên thiệt, nên quyết định điều sang chi nhánh khác.” choáng, nghĩ sếp đề cao nhân viên hơn cả cháu trai như !
“… liệu sếp cho tao ?”
“Nếu sếp bê bối cháu trai lan nơi khác, thì buộc giả vờ như chẳng gì xảy với mày.” Dù King đang mỉm thoải mái, nhưng trong mắt hề ý . “Sếp bảo mày nghỉ ngơi cho hãy về. Coi đó là bồi thường, đổi tao hứa sẽ đem vụ lên mạng xã hội, và mày sẽ mất lương vì nghỉ việc.”
đầy hoài nghi. King vốn là sếp quý. bao giờ nghĩ đủ can đảm để đấu với sếp, nhưng King đúng là dụng binh - thông minh, tận dụng lợi thế. Trong tay lá bài, vẫn thể đối diện kẻ ghét mà nở nụ , và rõ ràng kế hoạch.
Có khi quá quen với vẻ “hippie” phóng khoáng của đến mức quên mất cũng khôn khéo và mưu mẹo!
“Thế thì cứ để cái vô duyên đó ở chỗ khác ! Còn thằng cha Mongkhon độc ác nữa!” càu nhàu, mệt mỏi vì nghĩ đến mấy tên họ hàng hào môn , nhưng King tiếp lời…
“Công việc của cũng thu hồi. Jade chịu nổi nên la lớn mặt sếp, nên Mongkhon bắt nhận phần việc mà . Anh lầm bầm bằng lòng, nhưng do giám sát chặt quá, nên dám phản kháng sếp.”
thì thầm, thể tin những gì tai , là chuyện đấy, chẳng nghỉ việc nữa. Về chuyện giữa và King, vẫn còn vài ba ngày để nghỉ ngơi cho , chủ nhật bọn cùng về Bangkok.
King cúi đầu, dù động chạm , nhưng ánh mắt vẫn trìu mến. choáng, nhất là khi liên tục chăm chăm môi . “Tao đến đây, mày rãnh dẫn tao tham quan khắp nơi chứ? Như một bạn của chủ nhà?”
“Được thôi.” cố nhịn , khóe môi vẫn co giật vì quá lâu.
Trong những ngày tuyệt vọng, khi còn lối thoát, nữa chìa tay kéo khỏi vực sâu. tương lai sẽ , nhưng hôm nay chọn tin và mặt bằng sự ấm áp. Mỉm dịu, quyết định là đúng.
thực sự hi vọng King sẽ là ở bên mãi mãi, giá như điều đó trở thành sự thật!