Sao thể nghĩ đến chứ?
Chỉ là…
“Đàn , em dám nghĩ. Anh ” đến mức mất kiểm soát: "Em xứng với .”
Tô Cẩm Thần là mà ngay cả cái tên của cũng lấp lánh tỏa sáng, sinh ngậm thìa vàng, phương diện nào là ưu tú. Năm đó, khi lên sân khấu thuyết trình bằng tiếng Anh, lưu loát đến mức thậm chí hiểu gì. cố gắng hết sức, bất chấp tất cả để đến thành phố của , nhưng còn từng thấy thế giới của .
Vào năm mà Tô Cẩm Thần tiếp quản công ty, tham gia các hội nghị doanh nhân ở khắp nơi, lo tiền thuê nhà, lo tiền thuốc men cho trai, lo về chuyện bộ quần áo mua từ 1688 của đủ tươm tất cho việc cùng tham dự hội nghị ngày mai . Khi đó, thời gian để nghĩ đến tình yêu, càng tâm tư và sức lực để nghĩ đến . Anh ở ngay mắt nhưng như một giấc mơ mà thể chạm tới, chỉ cần một làn gió nhẹ thì giấc mơ sẽ tan biến.
“Bảy năm , em nghĩ ; bây giờ, em vẫn nghĩ ? Anh nuôi em bao nhiêu năm mà em tiến bộ chút nào ?”
“Em…”
“Anh !” Tô Cẩm Thần nghiến răng ken két, : "Cho dù giữa chúng cách lớn đến mấy, cũng về phía em chín mươi chín bước, một ! Anh chịu đựng. Bảy năm! Còn em thì ? Em thể về phía một bước , dù chỉ là một bước nhỏ thôi. Diệp Thấm, em là lòng dũng cảm, tại em keo kiệt với như ?”
Gió thổi qua cánh đồng hoang, đất trời đều tĩnh lặng.
Khoảnh khắc đó, đầu óc trống rỗng.
nghĩ: mặc kệ .
Đàn Tô ngạo mạn của , cũng .
Hai bóng nhập một, là lao vòng tay .
7.
Để chứng minh rằng cũng chẳng khác gì , Tô Cẩm Thần nhất quyết đòi giúp thu hoạch ngô. Sau đó thì cắt tay.
bật thành tiếng. Hóa cũng là vạn năng.
“Cười, còn .” Anh cúi xuống, đưa tay cho xem một cách đường hoàng.
Vết thương nhỏ thế , khi đưa đến bệnh viện thì chắc đóng vảy . thổi, dỗ dành.
“Anh cũng thích nũng đấy nhỉ.” , .
Tô Cẩm Thần trừng mắt với , trong mắt còn chút hờn dỗi? Sau đó còn ngừng , ghé sát mà nũng nịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bay-nam-cho-doi-anh/chuong-12.html.]
Ánh mặt trời gay gắt, đầy mồ hôi, vẫn cứ dính lấy .
chợt thấy trong sự thận mật , những cách mà bận tâm tan biến thành tro bụi.
“Sao tìm đến đây ?” nắm tay con đường nhỏ của quê hương .
“Em , trả lời tin nhắn DingTalk, cứ nghĩ là em giận dỗi, bỏ việc .” Gương mặt phảng phất chút u buồn.
Tô Cẩm Thần rằng trông vẻ dễ tính nhưng thực lòng tự trọng cao, nếu thì chịu gì với trong suốt bao nhiêu năm qua.
Lý Mộc Nhi hỏng danh tiếng của , sợ rằng từ nay về , sẽ trở nữa.
“Cũng đến mức đó…” là trốn tránh một thời gian, nhưng thể về, dù thì cũng ở đó.
“Anh xe lửa hơn mười tiếng đồng hồ, khi đến đây thì gặp một bất ngờ thật là lớn.” Tô Cẩm Thần liếc xéo bằng đôi mắt phượng sắc bén.
“Này, với những cuộc xem mắt thời nay, ai mà chẳng đối phó cho xong? Mẹ em lừa em đến đây, cũng chẳng suy nghĩ gì.”
“Vậy em ?” Tô Cẩm Thần nắm chặt lấy tay .
“Không.” đan chặt mười ngón tay với mười ngón tay của : "Khi em gặp , em còn nghĩ đến khác nữa.”
thừa nhận rằng là yếu đuối, nhát gan. Nếu Tô Cẩm Thần bước về phía thì lẽ sẽ giữ mãi nỗi khao khát nhạt nhòa cho đến khi xuống mộ. Thời gian trôi qua quá lâu, đến cả bản cũng chút mù mờ, chỉ say mãi tỉnh trong giấc mơ gần trong gang tấc , sống qua ngày một cách mơ hồ. Chỉ tỏa sáng như Tô Cẩm Thần mới bất chấp tất cả mà chọc thủng bức màn đó.
“Anh đừng chỉ lo em, còn , linh tinh gì với em mà bà sợ thế?”
“Không gì.” Tô Cẩm Thần mặt một cách bướng bỉnh: “Chỉ là nhà, gọi một tiếng “” thôi.”
Tối đó, dẫn Tô Cẩm Thần ngay.
Vì thích Tô Cẩm Thần, bà thích Lý Tử Bát, bà thấy tính cách của Tô Cẩm Thần , cho đến khi rằng Tô Cẩm Thần là ông chủ của thì bà mới thấy thuận mắt hơn.
Bà mở miệng đòi mua cho trai một căn nhà ở huyện thì mới đồng ý cho chúng kết hôn. tức đến run cả , Tô Cẩm Thần giữ chặt .
“Mẹ, con tự quyết chuyện .” Anh chiếc ghế sofa cũ kỹ nhà , trưng thái độ đàm phán thường ngày, ngón tay thon dài của gõ lên bàn: "Ở nhà, Diệp Thấm quản chuyện tiền nong, bàn chuyện với cô .”
Mẹ bán tín bán nghi, ánh mà bà dành cho xen lẫn sự kính nể.
Khi rời , thở phào một dài. yêu quê hương , nhưng thể về. Hầu hết đều như : gia đình nhưng nhiều tình yêu. Gia đình trọng nam khinh nữ đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t , nhưng rằng họ yêu nhiều lắm. sinh trong nghèo khó, lớn lên một cách tùy tiện như cỏ dại đồng ruộng, chẳng hiểu xanh khi gió thổi qua.
Thực chẳng ai từng quan tâm , cũng chẳng ai từng che mưa chắn gió cho , trừ… bàn tay đang nắm chặt lấy tay , bàn tay thon dài và rắn chắc, lan tỏa cả ấm.