Bắt Được Một Công Tử Tuấn Tú - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-04 18:40:59
Lượt xem: 1,207
Ta là nữ thổ phỉ, Trại chủ bắt được một công tử tuấn tú.
Lúc cưỡng ép hắn thì hắn bị cự tuyệt thảm hại, tức đến nỗi bốc khói.
Nàng ấy chỉ vào ta uy h.i.ế.p hắn: "Nếu ngươi còn dám chống cự, ta sẽ để con nha đầu xấu xí này chà đạp ngươi."
Công tử tuấn tú thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục: "Được, tới đi."
Ta: "Hả?"
Khoan đã, ta vẫn còn là nữ tử trong trắng đấy nhé. Chẳng ai nghĩ đến cảm nhận của ta sao?
1
Ta ngồi xổm ngoài cửa, khóe miệng giật giật, bóc vụn gỗ trên cánh cửa. Tuyệt vọng đến mức tim đau như cắt.
Hồng Diệp đứng sau thở dài, đầy thương cảm nói:
"Haizz, ai bảo mặt ngươi có vết bớt to như vậy? Trại chủ chỉ có thể sai ngươi đi làm nhục người ta thôi. Chết sớm đầu thai sớm, mấy người kia vẫn còn canh chừng đấy, mau vào đi."
Ta ủ rũ quay đầu lại nhìn, thấy hai cặp mắt sáng quắc. Là người trại chủ phái tới nghe lén chuyện phòng the. Ta đành tuyệt vọng đứng dậy, đẩy cửa bước vào.
Công tử tuấn tú mà trại chủ Mộ Thanh bắt được lúc này đang bị trói chặt trên giường. Thấy ta, trong mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo, ánh mắt đó hận không thể băm ta thành tám mảnh.
Ta đóng cửa lại, khó khăn nuốt nước miếng. Đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi, ta mới quay người nhìn người trên giường.
Người nọ dáng người cao ráo, da dẻ mịn màng như ngọc, ngũ quan sắc nét lạnh lùng, mí mắt mỏng hơi nhếch lên, mang theo vẻ áp bức tự nhiên. Ta run b.ắ.n cả người, suýt nữa thì bỏ chạy.
Nhưng nếu chạy, người bị hành hạ sẽ là ta. Ta véo mạnh vào lòng bàn tay, cắn chặt môi dưới, bước tới dưới ánh mắt lạnh lùng đó.
Ánh mắt công tử tuấn tú càng thêm lạnh lẽo. Môi mỏng khẽ mở, hắn thản nhiên nói: "Muốn làm thì nhanh lên."
Nhanh lên? Hắn đang sỉ nhục chính mình sao? Ta nhìn xuống chỗ nào đó của hắn, ôi chao, dây trói còn được "tâm lý" vòng qua chỗ ấy nữa chứ.
Ta xoa mặt, xoay người ngồi lên.
...
Ta cúi đầu nhìn đôi mắt đen láy bình thản kia, mãi không dám làm bước tiếp theo. Nghe nói nữ tử làm chuyện này rất đau. Hơn nữa, người này sắp bị ta cưỡng bức rồi mà sao vẫn ra vẻ thờ ơ như vậy?
Sớm biết thế này thì cứ thuận theo trại chủ cho rồi.
Ta thở dài, bất lực hỏi: "Biết rên không? Giọng nhỏ thôi, kiểu như đang rên rỉ ấy."
"Hửm?"
Ta gật đầu: "Đúng, chính là vậy, kéo dài giọng ra một chút là được."
Công tử tuấn tú nhìn ta như nhìn kẻ ngốc. Ta day trán: "Thôi, để ta tự làm vậy."
Ta vịn vào cột giường bên cạnh, nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh tượng từng lén nhìn thấy ở nhà kho dưới chân núi, vừa lắc lư vừa rên rỉ. Thỉnh thoảng còn phải kêu gấp gáp một tiếng. Làm ta xấu hổ vô cùng, chỉ muốn khâu miệng mình lại ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bat-duoc-mot-cong-tu-tuan-tu/chuong-1.html.]
Người bên dưới im lặng đến lạ thường, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ ái muội đầy xấu hổ của ta và tiếng "kẽo kẹt" "kẽo kẹt" của giường gỗ.
Rên rỉ một hồi ta bỗng nhiên quen dần, hơi nóng trên mặt tan đi, ta từ từ mở mắt. Thì thấy công tử tuấn tú bên dưới đang trợn tròn mắt, tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu. Ánh mắt này phối với khuôn mặt này, suýt nữa thì làm ta muốn làm thật.
Chắc cũng đủ rồi, lần trước lão già kia hình như chưa đến một khắc. Với lại, ta cứ cảm thấy dây trói bị lệch cứ chọc vào mông, hơi khó chịu.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Đúng lúc ta định dừng lại, một tiếng thở dốc hòa cùng tiếng rên rỉ của ta vang lên.
Giọng ta bị dọa đến lạc cả đi.
"Kẽo kẹt…"
"Kẽo kẹt…". Hai âm thanh quái dị quấn lấy nhau, kỳ lạ thay lại rất hợp, đây đây... hình như có gì đó sai sai.
Mãi đến khi tay mỏi nhừ, ta mới bừng tỉnh dừng lại.
Ta che miệng người kia lại: "Đủ rồi, đủ rồi, lâu quá rồi."
Công tử tuấn tú bị tay ta che mất nửa khuôn mặt, đôi mắt đen láy còn lại nhìn ta chằm chằm.
Có lẽ do rên rỉ nhiều nên cổ họng khô khốc, hắn theo bản năng l.i.ế.m môi. Một luồng hơi ấm ẩm ướt lướt qua lòng bàn tay, ta sững sờ, lật người nhảy xuống, vội vàng lau tay lên người.
Đã lớn thế này rồi mà còn chảy nước miếng vào tay người khác.
Trong khóe mắt, ta thấy hai chân người trên giường khẽ động đậy, lúc ngẩng đầu lên thì vạt áo của hắn vừa vặn che khuất chỗ đó.
"Đa tạ."
Giọng nói dịu dàng hơn lúc đầu một chút, có lẽ do thở dốc lâu nên hơi khàn.
Ta lắc đầu: "Không cần, ta cũng không muốn tự làm khổ mình."
Nói xong, ta định quay người rời đi, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, liền quay lại bóp cổ và xương quai xanh của hắn một lượt, lại dùng ngón tay miết môi hắn sưng lên mới hài lòng rời đi.
Sau đó, mấy người canh cửa nhìn ta đầy sùng bái: "Quả là điển hình của nữ nhân!
Công tử kia bị ngươi cưỡi xong, dấu vết trên cổ đến giờ vẫn chưa tan." Ta mỉm cười đón nhận lời khen của họ.
2
Trại này tên là Thanh Mộc trại, toàn là nữ thổ phỉ, chuyên cướp của người giàu đi ngang qua.
Ta được nhặt về đây ba tháng trước, trại chủ nói thấy ta xấu xí chắc chắn hợp làm thổ phỉ nên mới cứu ta về. Còn đặt cho ta một cái tên, gọi là Tô Lăng. Còn ký ức trước kia thì ta quên sạch, dù cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi chút nào cả.
Nhưng bên trái mặt ta có một mảng bớt lớn, lúc được nhặt về y phục trên người ta cũng rách nát, chắc hẳn cuộc sống trước kia cũng không tốt đẹp gì, nên ta ở lại trại ngoan ngoãn làm nữ thổ phỉ. Ít nhất cũng được ăn no mặc ấm.
Tuy nhiên, hàng tháng trại đều có thêm vài gương mặt mới, thậm chí cả trẻ con, nên đến giờ ta chỉ nhớ được mỗi tên của Hồng Diệp.
Công tử tuấn tú kia tên là Đoàn Dịch Bạch, nghe nói là công tử nhà giàu ở kinh thành, còn tại sao đến giờ vẫn chưa có quan binh đến tìm hắn thì không phải chuyện ta nên lo.
Từ sau lần "chà đạp" hắn, hắn ngoan ngoãn hơn nhiều, tâm trạng trại chủ cũng tốt lên, có ý muốn trọng dụng ta.