Trong lòng dâng lên một nỗi khổ sở, nhưng nghĩ đến đống công việc chất chồng đang chờ mình, Mộc Nhã Cầm vẫn cố gắng lấy lại tinh thần. Cô âu yếm xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Mộc Cẩm rồi quay người định rời đi.
Ai ngờ vừa xoay người, cô đã bị người trên giường túm chặt vạt áo.
Nữ chính quay lại, hơi kinh ngạc. Bởi vì em trai cô từ trước đến nay rất ít khi chủ động giao tiếp với cô, vậy mà giờ lại kéo áo cô.
Ánh mắt cô lập tức tràn đầy vui sướng, Mộc Nhã Cầm dịu dàng hỏi: “Tiểu Cẩm có phải là lưu luyến chị không? Hay là em muốn gì, chị về nhất định sẽ mang cho em.”
Mộc Cẩm nghe vậy lại lắc đầu nhẹ, nhìn Mộc Nhã Cầm rồi lại nhìn ra cửa sổ, giơ tay chỉ nhẹ về phía cửa, khẽ nói: “Đi cùng.”
Nghe thấy em trai chủ động muốn đi ra ngoài cùng mình, Mộc Nhã Cầm xúc động đến mức suýt rơi nước mắt. Em trai cô đã tự kỷ nhiều năm, chưa từng chủ động đề nghị ra ngoài, đây thực sự là một bước tiến lớn.
Nghĩ đến việc em trai đáng yêu của mình đã dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn, là chị gái, cô sao có thể từ chối?
Mộc Nhã Cầm vội vàng gật đầu, mở tủ quần áo và bắt đầu chọn đồ cho Mộc Cẩm mặc ra ngoài.
Một lúc sau, Mộc Cẩm cầm quần áo vào phòng thay đồ. Nhìn thấy bộ áo sơ mi đáng yêu, quần dễ thương và áo khoác thêu hình chú gấu mà chị gái chuẩn bị cho mình, y không nhịn được cong môi cười.
Có vẻ như trong lòng nữ chính, cô thực sự xem em trai mình như một đứa trẻ nhỏ. Dù sao nguyên chủ năm nay đã mười chín tuổi, tuy rằng vì mắc chứng tự kỷ mà không tiếp tục đi học, nhưng mặc những bộ quần áo như vậy cũng hơi quá trẻ con.
Dù vậy Mộc Cẩm vẫn cảm thấy vui vì nguyên chủ. Cuối cùng y cũng nhận ra rằng nữ chính thực sự yêu thương người em trai này.
Không lâu sau, hai chị em đã sẵn sàng rời khỏi nhà cùng nhau lên xe. Khi xe đến tòa nhà văn phòng của nữ chính, Mộc Nhã Cầm định mời Mộc Cẩm cùng lên lầu, nhưng Mộc Cẩm lắc đầu từ chối.
Mộc Nhã Cầm tuy hơi thất vọng, nhưng cũng cảm thấy việc Mộc Cẩm chịu ngồi trong xe chờ đợi đã là một bước tiến lớn. Cô dặn dò Mộc Cẩm phải ngồi yên trong xe và đợi mình, rồi mới lưu luyến từng bước đi vào tòa nhà.
Vì Mộc Nhã Cầm chỉ định lấy tài liệu rồi về nhà làm việc, lên xuống thang máy cũng không mất quá vài phút nên cô khá yên tâm, nghĩ rằng khoảng thời gian ngắn ngủi này sẽ không xảy ra chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-27-2.html.]
Chẳng qua là sau khi Mộc Nhã Cầm rời đi, Mộc Cẩm không ngồi yên trong xe chờ đợi.
Y biết rằng trong một con hẻm tối gần công ty, người yêu của mình đang bị thương và trốn ở đó.
Theo cốt truyện nguyên bản, rất nhanh thôi Lãnh Tiêu sẽ tìm đến chiếc xe này. Nhưng không hiểu sao, dù Mộc Nhã Cầm đã quay lại, y vẫn chưa thấy Lãnh Tiêu xuất hiện.
Hơn nữa hệ thống chỉ có thể giám sát đối tượng chính là người yêu của y, tín hiệu dường như bị gián đoạn khiến Mộc Cẩm không thể nào yên lòng được.
Trong lòng y nghĩ, chẳng lẽ việc mình xuất hiện đã thay đổi cốt truyện đến mức này sao?
Nghĩ đến đây y cảm thấy bồn chồn, quyết định mở cửa xe và lặng lẽ đi vào con hẻm vắng vẻ để tìm kiếm.
Trời đã tối, con hẻm gần như không có người qua lại. Trong bóng tối, những điều xấu xa thường dễ dàng nảy sinh.
Nguyên chủ vốn có thân hình nhỏ nhắn, dù quần áo y đang mặc trông có vẻ trẻ con, nhưng lại là hàng hiệu đắt tiền nên việc bị theo dõi cũng là điều dễ hiểu.
Sau khi đi dạo quanh con hẻm vài vòng, Mộc Cẩm nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhỏ vụn vọng lại.
Hai kẻ có vẻ ngoài lưu manh tiến lại gần từ hai đầu hẻm, rõ ràng là không có ý tốt. Nhưng Mộc Cẩm hoàn toàn không để ý, vì với khả năng của y thì những tên này chỉ như mèo cào mà thôi.
Nhưng khi một trong hai tên nhìn rõ khuôn mặt Mộc Cẩm, hắn ta lập tức nở một nụ cười đầy ác ý.
Rất nhanh họ vây lấy Mộc Cẩm trong góc hẻm. Tên đàn ông đáng khinh kia giơ tay, định chạm vào mặt Mộc Cẩm. Nhưng trước khi y kịp ra tay, tên kia đã bị ném xuống đất.
Tiếng xương gãy kêu răng rắc vang lên, tên kia lập tức khóc lóc thảm thiết vì ngón tay của hắn đã bị bẻ gãy. Tên còn lại cũng chẳng khá hơn, dễ dàng bị hạ gục.
Một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt Mộc Cẩm, như từ trên trời rơi xuống.