BẢO HIỂM TÔI MUA, MẸ RÚT SẠCH ĐƯA EM TRAI CƯỚI VỢ - 7

Cập nhật lúc: 2025-08-08 19:04:22
Lượt xem: 855

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc em mới phát hiện nhà bán, mà duy nhất khả năng việc đó – chính là từng cùng nó cấu kết, tưởng rằng sẽ bao giờ phản bội.

 

Nó xông bệnh viện chất vấn , đúng lúc bố cầm thẻ ngân hàng một bước.

 

Cha con lao đánh ngay mặt .

 

Mẹ can , đành gọi cho .

 

báo cảnh sát, cùng họ đến bệnh viện, thấy em đang đè bố xuống sàn, đ.ấ.m liên tục mặt ông.

 

Bố rượu hủy hoại suốt bao năm, đánh , chỉ cuộn , ôm đầu chịu trận.

 

Cảnh sát kéo hai , em vẫn vùng vẫy chửi bới:

 

“Đã sinh thì mua nhà, cưới vợ cho — đó là nghĩa vụ!

Bây giờ tan cửa nát nhà, còn ông đem nốt tiền còn đánh bạc? Ông sống gì nữa, c.h.ế.t cho !”

 

Bố giận tím mặt, run rẩy chỉ nó:

 

“Lúc đó tao đáng lẽ b.ắ.n mày lên tường! Đồ bất hiếu, mày dám đánh cả bố mày...”

 

Ông còn dứt lời, bỗng co giật, ngã vật xuống sàn.

 

Bác sĩ lập tức tới kiểm tra — xuất huyết não, đưa phẫu thuật ngay.

 

Mẹ co rúm , ngừng.

 

giải thích rõ chuyện với cảnh sát.

 

Cảnh sát khuyên :

 

“Cả nhà bà, chỉ con gái là đáng tin. Sao bà cứ bắt con bé lấp hố cho con trai? Nó 30 tuổi mà còn ăn bám, bà còn mong nó dưỡng già cho bà ?”

 

Bác sĩ giục đóng tiền phẫu thuật cho bố.

 

nhặt thẻ ngân hàng đất lên:

 

“Mẹ , giờ chi phí chữa trị của chia đó.”

 

Ánh mắt chợt đổi, giật lấy thẻ từ tay , hỏi bác sĩ:

 

“Bác sĩ, thể đảm bảo chữa khỏi cho ông nhà ?”

 

Bác sĩ trình bày rủi ro:

 

“Bệnh nhân lớn tuổi, CT cho thấy xuất huyết lớn ở não. Dù mổ thì khả năng liệt là cao.”

 

Mẹ lắc đầu liên tục:

 

còn chẳng sống bao lâu nữa. Nhà chừng đó tiền, nếu ông dùng hết thì sống ?

Chúng chữa nữa, tìm xe chở ông về.”

 

Bố đưa về nhà, vài ngày thì mất.

 

Dù là chuyện trong nhà, nhưng vì liên quan đến nhân mạng, cảnh sát chuyển hồ sơ em sang viện kiểm sát với tội cố ý gây thương tích.

 

tuyên 8 năm tù.

 

Mẹ nhận tin khi đang trong hóa trị thứ tư.

 

Lần phản ứng phụ nặng, gần như ăn uống gì .

 

thuật bản án của em trai cho bà , nhưng bà như chẳng thấy, chỉ nhắm mắt yên bất động.

 

“À , bác sĩ với con, vì điều trị kịp thời lúc đầu nên tế bào ung thư giờ di căn lên não .

Hóa trị cũng còn hiệu quả mấy nữa, cần tiếp tục tiêu hao ở bệnh viện .

Họ khuyên nên về nhà, ăn uống cho , điều trị bảo tồn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bao-hiem-toi-mua-me-rut-sach-dua-em-trai-cuoi-vo/7.html.]

“Tiền chữa bệnh của còn 200.000 tệ, con đóng bộ cho viện dưỡng lão .

Chiều nay con sẽ đưa qua đó.”

 

Mắt từ từ mở , nước mắt lặng lẽ lăn dài.

 

“Ánh Ánh… xin con, đừng bỏ mặc ...

 

Mẹ sai … giờ đau lắm, đau chết… viện dưỡng lão bệnh viện... con xin bác sĩ giúp với, tìm cách khác mà…”

 

đắp chăn cho bà, mỉm hỏi:

 

“Đau đến thật ?

 

Khi xưa bà ngoại cũng đau đớn cầu xin , nhưng gì?

Mẹ ai mắc bệnh đáng c.h.ế.t thì nên chấp nhận phận, đừng phiền con cháu.

 

Đến thuốc giảm đau còn nỡ tiêm cho bà, để bà c.h.ế.t trong đau đớn.”

 

Sau mới , lúc đó hề hết tiền.

Bà ngoại đưa 30.000 tệ tiết kiệm cuối cùng để chi phí điều trị.

lúc em thi trượt, học tiếp cấp 3 đóng 30.000 tệ tiền "mua suất" trường .

 

Mẹ hề do dự, cắt đứt tiền chữa bệnh của bà ngoại, dồn hết cho con trai.

 

Trước mặt con trai, ruột và con gái đều thể hy sinh.

 

từng thật sự tin rằng chỉ một phần tình yêu, và phần đó dành trọn cho em trai.

Chúng – những còn – đều nhường nhịn vì nó.

 

giờ, khi bản về phía yếu thế, bà mới nhận — tình chẳng chút giá trị nào.

 

Mẹ oán trách em chậm trễ việc điều trị cho bà.

Bà thậm chí chịu ký đơn xin giảm nhẹ hình phạt, khiến em mất cơ hội giảm án hai năm.

 

“Mẹ , con ác như . Số tiền đó đủ để tiêm nhiều mũi giảm đau.”

 

Mẹ trụ nổi quá nửa năm.

 

Những ngày cuối đời, đến thăm bà, bà nắm lấy tay , miệng thì thào:

 

“Ánh Ánh... lòng ai mà chẳng thiên vị...

Mẹ thương con...

 

Chỉ là con luôn hiểu chuyện, nghĩ, khiến quên mất... con cũng chỉ là một đứa trẻ.

 

Nếu cơ hội ... nhất định sẽ bù đắp cho con thật nhiều...”

 

sắp lìa đời, bình thản đáp:

 

“Không cần nữa .

Con học cách tự yêu bản .

Con còn cần đến tình yêu nghèo nàn của nữa.”

 

Trải qua chuyện , mới học cách cứu lấy chính khỏi biển lửa cuộc đời.

 

“Mẹ … kiếp đừng nữa nhé.”

 

Khóe mắt – đang nhắm nghiền – lặng lẽ tràn một giọt nước mắt.

 

chôn tro cốt của ở một nghĩa trang cách xa mộ bố, coi như là mềm lòng cuối cùng dành cho bà.

 

Quãng đời còn còn dài,

Một cuộc sống rực rỡ mà còn là túi m.á.u cho ai nữa.

 

thực sự mong đợi.

 

— Hết truyện.

 

Loading...