Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

BẢO CHÂU - 7

Cập nhật lúc: 2025-07-13 00:01:19
Lượt xem: 3,537

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta dụi dụi mắt.

 

Ta nhầm ? Dung Viên… đang ?

 

Dung Dục cũng trừng mắt, kinh ngạc đến mức thốt nên lời.

 

“Các tỉnh ?”

 

Dung Viên xong liền bước tới, dáng vẻ thản nhiên, tựa hồ việc lên chẳng gì đáng để bàn.

 

“Chúng nước sông cuốn trôi ngoài hơn mười dặm. Chỗ tạm thời an , hai đều thương, hái ít dược liệu, để đắp thử xem.”

 

Hắn cúi đầu, thành thạo nghiền nát lá thuốc bằng những dụng cụ đơn sơ, đả động gì đến chuyện đôi chân.

 

Dung Dục lặng hồi lâu, chợt bật lạnh:

“Ta mà, ngươi vẫn luôn lừa .”

 

Lừa?

 

Ta sững , bất giác nhớ đến một lời đồn mà cha từng kể.

 

Ba năm , Tiên Đế bệnh nặng, định từ Dung Viên và Dung Dục chọn một để lập Thái tử, bèn ba thử thách, ai thắng sẽ kế vị.

 

Hai thử thách đầu, mỗi thắng một, ngang tài ngang sức.

 

ngay khi bước vòng quyết định, Dung Viên bất ngờ ngã ngựa, gãy hai chân. Ngự y khi chuẩn đoán vĩnh viễn thể lên nữa.

 

Ngôi Thái tử vì thế thuận lý thành chương rơi tay Dung Dục.

 

Người vẫn Dung Viên mệnh đế vương, ngờ… hóa cố tình?

 

Dung Viên chẳng đáp lời, chỉ lặng lẽ giã thuốc.

 

Dung Dục rốt cuộc kìm , túm lấy cổ áo , giận dữ chất vấn:

“Vì ? Nói cho , vì ?”

 

Một tia áy náy thoáng hiện nơi đáy mắt Dung Viên. Hắn cụp mi, giọng trầm thấp:

“Ta tranh giành với , càng để tương tàn.”

 

“Ta bảo ngươi nhường ? Dù thắng thua, nào trách ngươi nửa câu? Ngươi cố tình như , chỉ khiến thấy khó chịu hơn thôi!”

 

Dung Dục nắm chặt tay, hất , gằn:

“Tốt! Rất ! Ngươi lừa … các ai nấy đều lừa ! Tốt lắm!”

 

Ta hai chuyện mà đầu óc ong ong, cuối cùng nhịn chen một câu:

“Bệ hạ… về chuyện của tiểu nữ… là thôi bỏ qua ? Dù tiểu nữ cũng chút công bảo hộ ngài, khi về kinh xin đừng truy tội nữa, ?”

 

Dung Dục sầm mặt:

“Ngươi bảo hộ gì chứ?”

 

“Thì… lúc rơi xuống sông, nhờ bụng tròn trĩnh nên cả nhóm mới chìm hẳn đấy thôi…”

 

Dung Dục nghẹn lời.

 

Dung Viên cảnh , bất lực thở dài:

“Những chuyện đó để hãy . Giờ xử lý vết thương , tìm cách rời khỏi đây.”

 

08

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Vì lo gần đó vẫn còn thích khách, chúng dám đốt lửa, chỉ gom ít cỏ khô trải đất, tạm bợ nghỉ ngơi qua đêm.

 

Ta trằn trọc mãi ngủ , trong đầu rối bời.

 

“Lo lắng cho Tống đại nhân ?” Dung Viên chợt lên tiếng.

 

“Vâng.”

 

Hắn ngẫm nghĩ :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bao-chau-mygu/7.html.]

“Không cần lo. Bọn phản tặc chỉ nhằm ngôi vị, sẽ tùy tiện g.i.ế.c quan viên. Phụ cô vốn nhát gan sợ phiền, chắc chắn vẫn bình an vô sự.”

 

… Dẫu lời chẳng gì, nhưng tim vẫn nhẹ bớt phần nào.

 

“Đa tạ.”

 

Ta khẽ đáp, cố gắng nhắm mắt ngủ. Bây giờ quan trọng nhất là giữ sức, để tìm cách thoát .

 

hang núi quá lạnh, cuộn tròn trong góc, run lẩy bẩy, mãi vẫn tài nào chợp mắt.

 

Dung Viên dường như nhận , liền cởi áo khoác ngoài đưa cho .

 

vẫn thấy rét.

 

Hắn im lặng một lúc, :

“Lại gần đây, dựa lưng , sẽ ấm hơn.”

 

Ta ngần ngại:

“Làm ?”

 

Không sợ hỏng danh tiết của ?

 

Dung Viên khẽ bật , tiếng trầm thấp như gợn sóng:

“Có gì mà ? Giờ giữ mạng quan trọng hơn.”

 

“Vậy… ạ.”

 

Ta lập tức dịch gần, lưng áp lưng. Quả nhiên ấm áp hơn nhiều.

 

Dung Dục bên cạnh cũng tỉnh giấc, trong bóng tối vang lên giọng bất mãn:

“Sao hỏi lạnh ?”

 

Dung Viên nhắm mắt, nhàn nhạt đáp:

“Ngươi đây, ôm ngươi.”

 

“Phì! Buồn nôn!”

 

Dung Dục hừ lạnh một tiếng, xoay lưng về phía hai chúng .

 

Ta nhắm mắt, cảm nhận ấm từ lưng truyền sang, hai gò má hiểu nóng bừng lên.

 

09

 

Ta mơ một giấc mộng.

 

Trong mộng, phụ tìm về mấy rể như hoa, khuôn mặt ai nấy đều là Dung Viên.

 

Một thì sưởi ấm chăn đệm cho , một thì nấu canh dâng tận miệng, còn một thì ôm chặt lấy , miệng liên tục gọi “nương tử, nương tử” dứt.

 

Mộng đến mức bật , đến mức… tỉnh giấc.

 

Mở mắt , thấy Dung Viên đưa ngón cái khẽ lau vệt nước dãi nơi khóe môi , ánh mắt mang theo đôi phần nghi hoặc.

 

Ta giật , bật dậy lập tức.

 

“Làm , phu… phu quân?”

 

Hắn thoáng khựng , nhíu mày:

“Cô mơ thấy gì thế?”

 

Chợt nhận buột miệng sai, lập tức lấy tay bịt kín miệng.

 

Cái miệng c.h.ế.t tiệt !

 

“... Vương gia, ngài… ngài gì cơ?”

 

Dung Viên , đáy mắt thoáng ánh , ngón tay đang lau vệt nước dãi tiện tay chùi lên vai :

“Đến lúc khởi hành .”

 

Loading...