Tấm bảng đen đếm ngược ngày thi đại học cứ thế vơi dần, xóa , mới mỗi ngày.
Những tập đề thi, bài tập dày cộp bàn cũng dần thế. Rồi vứt bỏ.
Hơn một nghìn ngày đêm ghi sự trưởng thành mạnh mẽ như cây bạch dương nhỏ của .
Khoảng cách san bằng bằng mồ hôi, tương lai thắp sáng bằng tuổi xuân.
Không hối tiếc.
ký tên lên bảng lưu bút cuối cấp.
Mười năm đèn sách, ước mơ nặng trĩu của hai con, hôm nay sẽ giương buồm khơi.
Hôm thi xong, trời đổ mưa rào tầm tã hiếm thấy, như một chịu đựng bao khổ đau, cạn những uất ức dồn nén bấy lâu.
Ngoài cổng trường, , vốn chẳng bao giờ dám tiêu tiền, ôm một bó hướng dương to sụ tay, rực rỡ sắc vàng, nổi bật nhất giữa đám đông.
“Thanh Thanh! Mẹ ở đây .”
Thân hình gầy gò của cố chen lên phía , ngừng vẫy tay về phía .
9,
Nửa tháng khi thi đại học xong, tra điểm, nhận một cuộc điện thoại.
Con gái của vợ ba bố , tức là chị kế danh nghĩa của , sắp kết hôn. Với tư cách là em gái danh nghĩa, bố về nhà một chuyến.
Mẹ lập tức quyết định cùng về quê, còn đặc biệt dẫn đến trung tâm thương mại lớn mua quần áo.
“Mẹ ơi, đắt quá.”
chút xót xa chiếc váy thử, chiếc váy đổi bằng bao nhiêu xiên mỳ cay của đây?
Mẹ chẳng để ý, cứ tiếp tục bảo thử đồ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cuối cùng, vui vẻ mua cho cả một túi lớn quần áo, còn chỉ mua một chiếc quần dài màu đen, loại bền bỉ, khó hỏng.
Mẹ về quê thật rạng rỡ, thật xinh .
Lần nữa đặt chân lên con đường , cảnh vật đổi , cũng còn là của ngày xưa nữa.
Trở chốn cũ, cửa nhà thu tiền mừng, là em họ lâu gặp của .
Nó đánh giá từ xuống một lượt, nhà còn bà con ở thành phố nữa cơ đấy.
“Em là Thanh Thanh, hồi nhỏ gặp .”
Nó ngạc nhiên nhướn mày, nhận lấy tiền mừng.
“Mời …”
theo bước trong, căn nhà nhỏ trong ký ức tưởng như còn mới, giờ trông vẻ cũ kỹ.
Ngồi chính giữa nhà là bố , cả trông già nhiều, lẽ gánh nặng con trai đè gãy lưng ông.
Cậu nhóc đang chạy quanh nhà nghịch ngợm, miệng còn ré lên những tiếng non nớt, lẽ chính là “cháu đích tôn” bảo bối của bà nội .
“Bố, con về .”
Bố đang cúi đầu uống rượu, ngẩng lên cô con gái xinh , lộng lẫy, mà nhất thời nhận .
“Con là Thanh Thanh?”
gật đầu, sự gượng gạo lan tỏa giữa hai .
“Thi đại học, thế nào con?”
Mẹ lập tức đỡ lời, lớn tiếng , giọng đầy tự hào, để ai nấy ở đó đều rõ mồn một:
“Thanh Thanh nhà 639 điểm! Được nhiều trường đầu trong nước để ý lắm, tha hồ chọn trường!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/banh-duc-co-xuong/chuong-8-het.html.]
Ánh mắt lập tức đổ dồn về phía , lời khen ngợi, xuýt xoa ngớt.
“Đây là Thanh Thanh hả, mấy năm gặp, giỏi giang quá.”
“Số con bé phúc thật đấy, sinh viên đại học , ông bà phúc , ông Lý.”
họ nào , sáu năm , đoạn tuyệt quan hệ với cái nhà .
Bà nội vốn đang một bên đút thịt gà cho cháu trai, thấy liền xấn xổ gần, kéo lòng.
“Từ bé bà cháu tiền đồ , đừng quên chiếu cố cho em trai nhé, nó là nhà đẻ của cháu đấy.”
Mẹ chắn mặt , nhổ to một bãi nước bọt về phía bà .
“Đừng mà tự dát vàng lên mặt, con bé giờ chẳng còn chút quan hệ nào với cái nhà , là do một tay nuôi lớn đấy.”
Sắc mặt bà nội lập tức sa sầm, mặt bao nhiêu ngại dám nổi cơn, chỉ lầm bầm chửi rủa kéo cháu đích tôn nhà trong.
Chị kế mặc một chiếc váy cưới trắng tinh rẻ tiền, bụng vượt mặt, lớp trang điểm lòe loẹt dày cộm cũng che nổi vẻ mệt mỏi hằn sâu khuôn mặt.
Cả trông già cả chục tuổi.
Chẳng nán đến hết buổi, và trốn chạy khỏi đám cưới nồng nặc mùi khói thuốc và rượu chè .
“Đã hả ?”
gật đầu, thỏa sức chạy nhảy bờ ruộng rạ, nhưng khóe mắt bất giác đỏ hoe.
chạy ôm chầm lấy , ghé tai khẽ :
“Hình như con từng với một điều.”
“Điều gì?”
“Mẹ ơi, con yêu .”
Ở nơi thấy, vạt áo ướt đẫm một mảng.
“Ừ, .”
10,
Những ngày đăng ký nguyện vọng, ở nhà giở giở cuốn sổ hướng dẫn chọn trường đến nhàu nát cả trang.
Cuối cùng, quyết định chọn ngành Luật, ở tỉnh nhà, để nhiều thời gian ở bên .
Quán mỳ cay của , nhờ sự ủng hộ âm thầm của thầy cô, học sinh và cả mấy chị trật tự đô thị, chuyển một cửa hàng mới xây ngay cổng trường.
Năm thứ ba đại học, dùng tiền học bổng và tiền gia sư tích cóp lâu, mua tặng chiếc vòng vàng đầu tiên trong đời.
Mẹ ngạc nhiên chiếc vòng tinh xảo trong hộp:
“Con tiêu tiền mấy thứ gì, dùng đến , lúc việc vướng víu.”
miệng thì lãng phí, tay vẫn vui vẻ nhận lấy, ở nhà còn thỉnh thoảng lôi ngắm nghía.
Sau khi nghiệp, kiếm tiền, thường xuyên đưa du lịch đây đó.
Khi chụp ảnh, vẫn thích nhất chiếc váy màu xanh lá cây mà tặng năm nào.
Đôi khi, còn hỏi , liệu lúc đó từng hối hận vì nuôi .
dù hỏi bao nhiêu , câu trả lời vẫn luôn là “”.
Trước đây, dùng đôi vai gầy guộc nâng đỡ trưởng thành.
Hôm nay, dùng đôi cánh đủ lông đủ cánh đưa bay cao.
[Hoàn văn - kết thúc]