2.
Mẹ kế là phụ nữ từ nơi khác đến, rẻ mạt, nhà đẻ, một một đến đây thuê.
Bố đưa cho bà chút tiền, dẫn về mắt bà nội, vội vàng vài mâm cơm rượu, coi như là cưới xin.
Mẹ kế hình như cũng chẳng ưa gì , giống ruột, cả ngày mặt mày cau , cũng chẳng cho động đồ đạc của bà .
bà cũng tệ như ruột, hễ cứ bực dọc là lôi chửi mắng, đá đấm, hễ bắt nhỏ nào của là trút giận, mắng nhiếc thôi.
Không lâu khi cưới, kế cùng bố thuê, bỏ và bà nội trong căn nhà trống trải.
Gà nhà đẻ trứng chẳng còn ăn nữa, mỗi ngày học chỉ cháo loãng rau cải.
sáng nào bà nội cũng luộc một quả trứng gà, dĩ nhiên là cho , mà là cho thằng em họ bằng tuổi .
Thằng em họ cầm quả trứng gà , cũng chẳng vội ăn.
Đến trường, nó cứ nghênh nghênh nghênh nghênh mặt , ăn xong còn chép chép miệng:
[Thanh Thanh, trứng gà nhà mày ngon thật.]
Em họ học cùng lớp với , nghịch ngợm lắm.
Không bắt chép bài cho nó, thì cũng tự gãy bút chì, lấy bút của .
đuổi theo nó từ trường về đến nhà, nó cứ núp lưng bà nội.
[Bà ơi, chị hai bắt nạt con.]
Mặt bà nội sa sầm , xoa đầu em họ:
[Thanh Thanh, bắt nạt em, lớn tướng còn thế.]
rõ ràng cũng chỉ lớn hơn nó hai tháng thôi mà.
Lời phân trần nghẹn ứ trong cổ họng như gai.
Bà nội chẳng để ý đến , mật kéo em họ bếp:
[Nào cháu ngoan, ăn thêm quả trứng nữa , học hành chăm chỉ, quan to nhé.]
Ăn cơm xong, đến bên bà nội tiễn em họ về:
[Bà ơi, bút chì của cháu em họ hỏng , cháu mua cái mới.]
Bà nội lập tức nhíu mày quát mắng :
[Còn nhắc chuyện đó nữa hả, bắt đầu đòi hỏi đồ đạc đấy, con gái học lắm chữ gì.]
Hôm , em họ cầm chiếc bút chì mới toe khoe khoang mặt :
[Hôm qua tao với bà nội là bà mua cho tao liền, đắt lắm đó, mua cả chục cái bút chì rẻ tiền .]
chẳng buồn để ý, lén lút lấy từ trong cặp “chiếc bút chì” mà cẩn thận gọt giũa cả tối hôm qua.
Đó là chiếc chì kẻ mày vụng trộm lấy từ trong tủ của kế.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
nắn nót từng nét chữ tên lên trang giấy, bên tai văng vẳng tiếng chế nhạo của em họ, lòng khỏi suy nghĩ:
[Tại em họ học hành bét bảng ở trường, kỳ vọng?]
[Tại con gái học giỏi nhất trường, chẳng coi trọng?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/banh-duc-co-xuong/chuong-2.html.]
Tết đến, bố và kế cuối cùng cũng về.
Mẹ kế về nửa ngày cũng phát hiện cây chì kẻ mày của biến mất.
Bà gọi phòng: [Chì kẻ mày của ?]
cúi gằm mặt, chẳng dám bà , tay bấu chặt vạt áo:
[Dạ... bút chì, con lấy dùng chữ ạ, con xin .]
Vừa dứt lời, nhắm tịt mắt, run rẩy , chờ đợi trận đòn roi.
Bà thở dài, lục lọi trong đống đồ đạc mang về, lấy một thứ:
[Đừng dùng chì kẻ mày nữa, đây, bút chì .]
đón lấy mấy cây bút chì, miệng khẽ há hốc, nghĩ đến lời bà nội dặn hiếu kính với kế:
[Con cảm ơn ạ.]
Cách xưng hô thật gượng gạo.
Mặt kế chẳng hề tươi tỉnh, trái còn nghiêm giọng trách mắng :
[Ta con, lo mà học hành cho tử tế, mở mang đầu óc , rõ .]
nghĩ ngợi một lát, về phòng, mang một xấp giấy khen đỏ chói đưa cho bà xem.
Vẻ lạnh lùng mặt bà lúc mới dịu đôi chút, bà cất xấp giấy khen tận đáy hòm gỗ, mò mẫm lấy mấy viên kẹo đường.
[Cũng tàm tạm đó, ruột của con, con chỉ thể trông cậy chính thôi, nhớ .]
ngơ ngác gật đầu, trong miệng tan vị ngọt lịm của đường.
3.
Hôm mùng một Tết, bàn ăn, bà nội bắt đầu giục kế sinh con trai.
[Cô đừng như cái đồ vô phúc , chỉ đẻ đứa con gái lỗ vốn.]
Mẹ kế ngước mắt lên bà nội, chẳng buồn đáp lời, cứ lẳng lặng ăn cơm trong bát.
Thấy kế chẳng để ý đến , bà nội liền chuyển sang mắng nhiếc khác.
[Con trai , con xem đó, con gái con đứa khiến già đường chẳng dám ngẩng mặt lên ai.]
Vừa bà đặt bát cơm xuống, chỉ thẳng mặt mà chửi:
[Dù cũng là đồ nhà , nuôi báo cô ích gì.]
mà chẳng dám cãi , chỉ lẳng lặng khuấy bát cơm trong tay.
[Mẹ , đang ăn cơm mà .]
Bố ngừng ăn, định bụng bênh vực một câu.
Mặt bà nội lập tức xị xuống dài thượt, giở giọng trách móc:
[Nếu sang năm giỗ tổ mà mày vẫn còn quỳ ở ngoài , thì đúng là đồ vô tích sự.]