Khắp nhà đều là dấu vân tay của kẻ sát nhân, ban đầu xác định hắn ta đột nhập vào nhà sát hại Tô Thần, sau đó thay thế thân phận của anh ta, biến thái tận hưởng bạn gái của người khác.
Trên người tôi có nhiều vết gãy xương và vết dao, chứng tỏ cuộc giằng co lúc đó rất ác liệt.
Sau khi tỉnh lại, tôi cũng xác nhận những phỏng đoán của họ.
Cảnh sát đương nhiên sẽ hỏi: "Làm sao cô phát hiện đối phương không phải Tô Thần mà quyết định đánh lén hắn ta?"
Tôi khóc nức nở: "Sau khi Quan Thiến đi vào, để không làm phiền họ, tôi xuống lầu muốn hít thở không khí, nhưng hắn ta lại nhanh chóng đi xuống. Điều này không đúng, anh ta... anh ta và Quan Thiến bình thường phải mất cả tiếng đồng hồ mới kết thúc được.
Về con d.a.o gấp. Ừm, nó vẫn luôn được giấu trong chiếc gậy dò đường của tôi, là bạn học tặng tôi, sợ tôi gặp phải kẻ xấu."
Sau đó, cảnh sát cũng nghi ngờ: “Chẳng lẽ cô biết rõ đối phương là kẻ sát nhân mà vẫn dẫn Quan Thiến vào sao?”
“Tô Thần và Quan Thiến gian díu ngay trước mắt cô, lẽ nào cô không có phản ứng gì?”
Nhưng phỏng đoán này nhanh chóng bị bác bỏ.
Bởi vì, họ đã dùng đèn mạnh chiếu vào mắt tôi để thử và thực hiện nhiều loại kiểm tra khác.
Trong quá trình điều tra lý lịch, bạn học bác sĩ của tôi đã tích cực làm chứng cho tôi. Một người mù đến việc tự chăm sóc bản thân còn khó khăn, thì có thể làm gì được chứ?
Chẳng qua là ông trời thương xót, ban cho một tia hy vọng sống mà thôi.
Trong tình huống nhân chứng vật chứng đầy đủ, vụ án Thanh Đạo Phu g.i.ế.c người hàng loạt cứ thế được khép lại.
Đúng là một cái kết viên mãn cho tất cả.
16
Triển lãm tranh đầu tiên của tôi được tổ chức tại Bảo tàng mỹ thuật thành phố.
Khi tôi chống gậy, chậm rãi bước vào hành lang, tôi đã nhìn thấy ông cảnh sát già từng phụ trách vụ án Thanh Đạo Phu.
Ông ta không mặc đồng phục, nghe nói đã nghỉ hưu sớm.
Ông ta đứng giữa đám đông, lặng lẽ quan sát tôi.
Khi vụ án Thanh Đạo Phu được khép lại, chỉ có ông ta kiên quyết lập luận rằng có hai Thanh Đạo Phu: "Thủ đoạn gây án lẫn hành vi sau đó của kẻ sát nhân trong hẻm đêm mưa đều quá bốc đồng, có sự khác biệt với phong cách của Thanh Đạo Phu trước đây. Chúng ta không thể đơn giản gộp chung vụ án để điều tra như vậy."
"Chào Khương tiểu thư, tôi là Phương Đình, rất vui được gặp lại cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bang-chung-ngoai-pham/chuong-8.html.]
Tôi không biết ông ta đến đây có mục đích gì, lật lại vụ án sao? Cũng không kịp nữa rồi.
Tôi mỉm cười bắt tay ông ta.
Ông ta ngửa đầu chiêm ngưỡng bức tranh của tôi, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, tôi lần lượt giải đáp, cho đến khi ông ta hỏi: "Khương tiểu thư, bức tranh này hẳn là cô sáng tác sau khi bị mù phải không?"
Tôi nói "Đúng vậy", ông ta đột nhiên nhìn về phía tôi.
"Cô không nhìn thấy, làm sao cô biết tôi đang nói đến bức nào?"
Tôi phì cười, tháo kính râm: "Một năm trước, tôi đã phẫu thuật ở nước ngoài, cơ bản đã khôi phục thị lực rồi."
Ông ta xin lỗi: "Bệnh nghề nghiệp thôi, chúc mừng cô nhé. Bức tranh này tên là 'Tình yêu', nhưng cả bức tranh... hầu như toàn là hai màu đen xám. Đây là tình yêu mà cô hiểu sao?"
Trên khung tranh khổng lồ không có chủ đề cụ thể, mà lại dùng vô số nét cọ chất chồng lên nhau tạo thành một thế giới đen xám đến tột cùng. Thủ pháp trông có vẻ lộn xộn, nhưng thực chất lại u ám đến mức khiến người chiêm ngưỡng nghẹt thở. Có thể nói, nó hoàn toàn không liên quan gì đến tình yêu trong các giá trị phổ quát.
Thậm chí còn gần với cái c.h.ế.t hơn.
Tôi đeo lại kính râm: "Người thích vẽ tranh, nhất định là người quan sát thế giới. Cảnh sát Phương, à không, Phương tiên sinh, ông đã từng thử quan sát thế giới từ góc nhìn của một người mù chưa? Ông có thể thử xem, rất thú vị đấy."
Nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.
"Ông sẽ thấy thiện ác trong nhân tính được phóng đại và kích thích gấp bội, bùng phát ra những gam màu đậm nét và rực rỡ nhất. Tình yêu, tình yêu là gì cơ chứ?
Hồi nhỏ ở trại trẻ mồ côi, bạn tôi từng nói tình yêu là không cầu báo đáp, nếu bạn vui, tôi sẽ rơi lệ trước cả bạn."
Nhìn chăm chú vào khung tranh, tôi từ từ nhắm mắt lại, tầm mắt hòa vào bóng tối.
Khi tầm nhìn chỉ còn một tia sáng, sẽ thấy được trung tâm bão tố.
Vẫn còn một tia sáng hy vọng.
"Đây chính là tình yêu của tôi, sau khi phá hủy mọi thứ, niềm tin vẫn vĩnh cửu."
Ngoại truyện
Tôi là một kẻ săn mồi bẩm sinh.
Con mồi đầu tiên, chính là viện trưởng trại trẻ mồ côi của chúng tôi.
Ông ta có gương mặt hiền từ, nhân ái, được truyền thông ca ngợi là Thiện tâm tiên sinh.
Cuối cùng lại đột tử khi đang quấy rối học sinh.