Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường trở về trường, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Lo lắng đó là nhân sự của công ty nào đó, tôi chẳng suy nghĩ nhiều mà bắt máy ngay.
Thế nhưng, giọng nói đã lâu không nghe lại truyền đến qua đầu dây điện thoại:
"Năm nay vẫn không về nhà à?"
Âm trầm khàn khàn, quen thuộc đến rợn người – nhưng lại lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông.
Tim tôi bỗng khựng lại.
Là Tống Dục Khanh.
Năm năm rồi, tôi tưởng mình đã có thể dửng dưng như nước, vậy mà chỉ vừa nghe giọng anh, tôi liền nhận ra ngay lập tức...
Có lẽ vì tôi im lặng quá lâu, bên kia giọng anh mang theo chút nghiêm khắc vang lên:
"Lâm An An, năm năm rồi, em còn định giận dỗi tới bao giờ?"
Giọng điệu kia, chẳng khác gì trưởng bối đang dạy dỗ đứa con cháu không biết điều.
Tôi tự giễu, khẽ nhếch mép:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ban-trai-tra-xanh-cua-toi/chuong-03-go-so-anh-khoi-danh-sach-chan.html.]
"Được thôi."
Anh im lặng một lúc.
Tôi cứ ngỡ anh không muốn nói gì nữa, liền trực tiếp cúp máy.
Thế mà chỉ vài phút sau, tôi đã nhận được tin nhắn từ anh:
[Dạo này không còn tiết học nữa nhỉ? Bố mẹ bảo em đưa bạn trai về nhà ra mắt một lần.]
Tôi sững sờ. Mới đó mà cha mẹ nuôi đã biết cái lời nói dối vu vơ tôi buột miệng ra rồi?
Tên Lục Cảnh Hòa kia đúng là miệng nhanh như gió!
Tôi còn đang rối rắm suy đoán, tin nhắn khác từ Tống Dục Khanh lại đến:
[Gỡ số anh khỏi danh sách chặn.]
Trà Đá Dịch Quán
Giọng điệu y như ra lệnh, không mang theo một chút cảm xúc.
Nhưng tôi lại thấy lúng túng.
Tưởng cả đời này anh cũng chẳng biết tôi từng chặn số anh – ai ngờ đâu anh biết. Mà cũng đúng thôi, anh vốn chẳng bao giờ chủ động liên lạc với tôi.