Nói là vay nhưng Tống Tưởng bao giờ trả, mỗi Lữ Minh Đình nhắc thì cô đeo tai , giả vờ thấy.
Vừa cúp điện thoại thì Tống Tưởng mở cửa bước . Cô một lượt bằng ánh mắt khinh thường, lập tức thẳng đến chỗ Lữ Minh Đình, khách khí :
“Cho mượn thêm ít tiền nữa.”
Lữ Minh Đình siết chặt điện thoại, ngẩng lên hỏi:
“Khi nào cô trả tiền nợ?”
Tống Tưởng khựng , tránh ánh mắt, cau mày:
Xanh Xao
“Có trả , cô giục cái gì?”
Lữ Minh Đình hít sâu, rõ ràng:
“Không cho mượn nữa. Trả tiền cho .”
Tống Tưởng tròn mắt cô :
“Nhà thế nào cô còn ? Cô còn bắt trả?”
“Chứ ? Nợ thì trả, đó là lẽ đương nhiên.”
Tống Tưởng há miệng nhưng gì, cuối cùng chỉ trừng Lữ Minh Đình về giường, ném hết sách vở xuống đất để xả giận.
---
Ở trường H, kỳ thi sẽ xếp lịch học, nên trừ lúc ăn, chúng hầu như chỉ ở phòng ôn bài.
Trừ Tống Tưởng.
Cô đeo khẩu trang ngoài. Chu Tín Tín bảo, từ vụ “tường tỏ tình” , Tống Tưởng đường nhận nên chỉ dám che kín mặt mới dám ngoài.
Về phòng, cô cũng ôn tập, chỉ cắm đầu lướt điện thoại, thỉnh thoảng còn mỉa mai chúng , khoe rằng học kỳ chắc chắn sẽ giành học bổng. đeo tai , coi như thấy gì.
Thỉnh thoảng, Tống Tưởng đến hỏi những câu kỳ lạ, kiểu như:
“Cô cố vấn tìm ?”
“Có ai gọi điện cho ?”
“Sao ngoài?”
Nghe trả lời “” thì cô xụ mặt bỏ , hôm hỏi y nguyên.
Cho đến khi thi xong môn đầu tiên, nhận điện thoại từ cô cố vấn, bảo và Tống Tưởng lên văn phòng.
thấy Tống Tưởng một cách kỳ quặc, vội kéo ngay.
Đến nơi, cô cố vấn nghiêm mặt đưa cho hai tấm ảnh:
Một tấm chụp bước xuống từ một chiếc siêu xe, tấm còn là xe cùng một đàn ông trung niên, đang ôm mật.
Cô cố vấn chỉ bức ảnh, hỏi :
“Bạch Hàm, em và trong ảnh quan hệ gì?”
Quan hệ gì ư? Người trong ảnh là ba mà.
khó hiểu cô, cô trao cho ánh mắt như trấn an, tiếp:
“Có tố cáo em… hành vi đắn. chỉ cần em giải thích rõ, tố cáo sẽ hiệu lực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ban-tinh-ma-con-mo-tuong-minh-la-co-be-lo-lem/chuong-6.html.]
liếc sang, thấy Tống Tưởng đang cố nén . Lửa giận lập tức bốc lên tận đỉnh đầu. Thảo nào dạo cô cứ hỏi mấy câu kỳ quặc — thì là để lấy cớ.
Tống Tưởng thấy im lặng, liền sốt ruột xen :
“Cô ơi, mấy chuyện tác phong thường xử lý thế nào ạ? Đuổi học ? Trường chắc chắn giữ loại học sinh như Bạch Hàm chứ?”
khẩy, đặt bức ảnh bàn, chỉ đàn ông trong đó:
“Đây là ba . chẳng thấy ôm ba thì gì là đắn cả.”
Cô cố vấn thở phào, cả thả lỏng.
Tống Tưởng xong thì sững sờ, cầm ảnh lên, chằm chằm lẩm bẩm:
“Không thể nào! Cậu chẳng nhà bán thịt heo ? Sao ba xe xịn thế ?”
buồn giải thích. Thông tin về nghề nghiệp của phụ chỉ ghi một lúc nhập học, nhà trường cũng giữ kín. Cô bằng cách nào?
Cô cố vấn cũng thắc mắc, nghiêm giọng hỏi:
“Tống Tưởng, em bằng cách nào?”
Cô bối rối, gãi gãi tay, lí nhí:
“Em… vô tình thấy bàn việc của cô .”
Sắc mặt cô cố vấn trầm xuống nhưng gì thêm.
Tống Tưởng vẫn tin, tiếp tục khiêu khích:
“Có bằng chứng gì chứng minh đó là ba ? thấy bịa thì !”
Nghĩ đến mấy hôm nữa còn thi, lười cãi, liền gọi điện cho ba, nhờ ông mang sổ hộ khẩu tới trường.
Nghe xong đầu đuôi, ba lập tức bỏ việc, chạy tới trường với tốc độ kỷ lục, ném thẳng sổ hộ khẩu mặt Tống Tưởng cầm điện thoại định báo công an.
Lúc , Tống Tưởng mới hoảng, vội níu tay , lóc xin , cầu xin đừng báo.
Cô cố vấn can ngăn, cố xoa dịu khí hỗn loạn trong phòng.
lúc đó, cửa bật mở, một thầy giáo thực tập bên ngoài, bối rối nên .
Cô cố vấn hỏi:
“Có việc gì ?”
Thầy tiến lên, đưa cho cô một tập tài liệu:
“Cô Phó, phòng giáo vụ gửi danh sách sinh viên phát hiện dùng thiết gian lận khi thi. Đây là hình ảnh trích xuất từ camera và kết quả xác minh danh tính.”
Một tờ danh sách rơi , đó rõ ràng tên Tống Tưởng, kèm ghi chú: Sinh viên sử dụng thiết gian lận trong thi cử.
Tống Tưởng thấy thì tái mét, gần như khuỵu chân xuống đất, nức nở:
“Không thể nào… Anh với là sẽ phát hiện mà…”
Lời chẳng khác gì tự nhận tội.
Cô cố vấn cau mày, cô thở dài bất lực.
kéo ba ngoài. Ở đại học H, ai phát hiện gian lận sẽ thủ tục đuổi học ngay hôm . Tống Tưởng định tố cáo để kỷ luật, ngờ tự đưa tròng.
Ba vẫn tức giận, bảo sẽ tìm luật sư. xua tay:
“Thôi ba, học kỳ chắc chẳng còn gặp cô .”