BẠN THÂN ĐÃ MẤT CỦA TÔI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-05 12:12:12
Lượt xem: 1,260

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymGeQzV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời vừa dứt thì hai ông anh họ nhà họ Lương, hùng hục bê lên mấy bài vị tổ tiên.

 

Con bạn thân tôi hừ lạnh: “Tổ tiên gì mà tổ tiên, thời Dân quốc nhờ buôn thuốc phiện mà phất lên. Cụ tổ nhà hắn điểm công đức còn -9999 kia kìa, bây giờ vẫn đang quét dọn nhà vệ sinh ở âm phủ đấy!”

 

Nó ném ra một màn hình chiếu toàn cảnh được phóng to. Trong đó, cụ tổ nhà họ Lương đang ôm cái bô khóc ròng liên tục nói: “Đừng khấn cầu phù hộ nữa, tôi không gánh nổi đâu!”

 

Tôi nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng. Chưa cưới mà đã bày đặt giương oai lập quy củ, ai không biết còn tưởng đây là dòng họ danh gia vọng tộc nào đó cơ đấy.

 

Tôi nhấc nhẹ váy cưới, lùi lại một bước: “Xin lỗi, cháu không quỳ được.”

 

Ba chồng tương lai lập tức nổi giận: “Cô dám xem thường quy củ nhà họ Lương chúng tôi sao?”

 

“Cháu sao dám.” Tôi khẽ chạm tay lên bụng, vẻ mặt e thẹn: “Dù gì trong bụng cháu cũng đang mang cháu đích tôn của nhà họ Lương, không tiện quỳ đâu ạ.”

 

Chiếc hộp nhẫn cưới trong tay Lương Kiệt ‘tách’ một tiếng rơi xuống đất.

 

Biểu cảm kinh hoàng của hắn cũng dễ hiểu thôi.

 

Dù gì thì, chuyện thân mật nhất giữa hai chúng tôi cũng chỉ là lần hắn hôn trộm lên trán rồi bị dính nguyên lớp phấn nền ở môi.

 

“Em… em sao lại có thai được?” Giọng Lương Kiệt run rẩy.

 

Tôi nghiêng đầu cười dịu dàng: “Anh nghĩ xem?”

 

Tuyên bố mang thai ngay trong lễ cưới, đồng nghĩa với việc… tôi đội cho hắn một cái mũ xanh to đùng.

 

Với kiểu đàn ông gia trưởng như hắn, chuyện này còn nhục hơn bị lột da. Đàn ông có thể trăng hoa, nhưng vợ thì nhất định phải trong sạch như giấy trắng mới vừa lòng.

 

Lương Kiệt nghiến chặt nắm đấm, toàn thân run lên vì tức giận: “Tôi không cưới nữa!”

 

Mẹ Lương là người phản ứng đầu tiên, bà lập tức bấm mạnh vào tay hắn một cái: “Con nói bậy gì thế? Có bầu là chuyện vui, đây là hỷ thượng gia hỷ! Tiểu Vũ là muốn tạo bất ngờ cho con thôi mà.”

 

Bà ta nháy mắt liên tục với Lương Kiệt, như đang nhắc nhở hắn mau ‘diễn tiếp’. Hắn hít một hơi thật sâu mãi mới bình tĩnh lại được.

 

Con bạn tôi vừa bóc hạt dưa vừa ngồi hóng drama:

 

“Ha ha, nhà họ Lương chỉ mong nuốt trọn tiền tiết kiệm với căn nhà của mày thôi.”

 

“Bây giờ mày có dắt trai lạ lên giữa sân khấu hôn nhau đắm đuối, thì mấy kẻ đó cũng sẽ giả vờ như không có gì mà cắn răng tiếp tục cưới như thường. Mày tin không?”

 

Tất nhiên là tin rồi.

 

Tôi cố tình nói chuyện có bầu là để khiến Lương Kiệt buồn nôn, không ngờ nhà này vì tiền mà mặt dày nuốt luôn nỗi nhục.

 

Quả nhiên, khi thấy tình hình có vẻ không ổn. Ba Lương nhíu mày rồi phẩy tay nói: “Vậy thì mọi nghi thức đơn giản hóa hết đi!”

 

Cuối thảm đỏ là một cái lò than bằng đồng.

 

Bác gái cả nhà họ Lương cố ý hét to cho cả sảnh nghe thấy: “Cô dâu bước qua lò than, đốt sạch xui xẻo!”

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Tôi vừa nhấc chân, bà ta lập tức giả vờ bước tới đỡ tay nhưng thực chất mà muốn ngáng chân tôi.

 

Không ngờ bạn thân của tôi lại từ trong đám lửa hiện hình, nó túm lấy cổ chân bác gái rồi kéo ngược vào đống than: “Già đầu rồi còn chơi trò mờ ám? Cho nếm thử lửa địa ngục là thế nào!”

 

‘Phừng!’ Ngọn lửa bùng cao ba mét, thiêu trụi chiếc áo khoác mà bà ta đang mặc.

 

Bác gái cả rùng mình một cái, mấy phong bao đỏ giấu trong áo lập tức rơi lả tả đầy đất.

 

Cả hội trường chìm trong cơn mưa lì xì, trên mỗi bao còn in dòng chữ ‘Trăm năm hạnh phúc’ lấp lánh.

 

Hóa ra bà ấy tự xung phong gom tiền mừng… là để tiện ‘quản lý’ luôn phần của người khác.

 

Mẹ Lương lập tức khó chịu ra mặt: “Chị dâu làm vậy có hơi quá đáng đấy. Tiền mừng của đám nhỏ mà chị cũng nỡ giấu à?”

 

Mặt bác gái trắng bệch rồi lại đỏ bừng: “Gì mà giấu, tôi chỉ giúp trông giùm thôi!”

 

“Trông mà nhét thẳng vào túi mình? Bình thường chị có chút tiểu xảo bọn tôi còn mắt nhắm mắt mở, giờ đến phong bì cưới mà chị cũng vơ vào… Không thấy xấu hổ à?”

 

Nhưng bác gái cũng không phải dạng vừa, bà ấy lập tức chống nạnh chỉ tay vào mặt mẹ Lương mà nói: “Ờ hay, bà giờ còn bày đặt thanh cao làm cái gì? Bộ vòng vàng cùng dây chuyền bà đeo không phải dùng thẻ của con dâu quẹt mua chắc?”

 

Mẹ Lương luống cuống liếc nhanh sang tôi: “Đó là con dâu hiếu thảo với tôi, sau này tôi chec chẳng phải cũng để lại hết cho nó à?”

 

Bác gái bật cười khinh khỉnh rồi nhổ toẹt một tiếng: “Nghe mà phát tởm! Xài tiền người ta rồi còn dám mạnh miệng nói là đồ ‘để dành’, mấy người nhà chú Hai cũng tính toán kỹ thiệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ban-than-da-mat-cua-toi/chuong-3.html.]

 

Mẹ Lương không nhịn được nữa, xông lên tát cho bác gái mấy phát liền. Bà bác gào lên rồi nhào tới, hai người túm tóc cùng cào cấu nhau ngay giữa lễ cưới: “Hồi chia tiền đền bù đất, tụi bây giấu sạch ở đâu rồi hả?”

 

“Còn hơn cái đồ ăn cắp vòng tay của con dâu!” Bà bác phản đòn, xé rách toạc cái sườn xám để lộ ra cả đống trang sức bên trong rơi loảng xoảng xuống đất. Dây chuyền Tiffany, trâm cài Van Cleef & Arpels…

 

“Cả nhà coi đi, mụ già này giấu được bao nhiêu đồ của người ta đây này!” Bác gái nhìn đống đồ trên đấy mà cười cợt nói to.

 

Xung quanh khách khứa nhốn nháo hết cả lên.

 

Sảnh tiệc bây giờ rối như chợ trời.

 

Con bạn tôi ngồi phè trên ghế thái sư. Nhàn nhã bóc hạt dưa, mắt dán chặt vào cuốn công đức đang điên cuồng nhảy điểm:

 

[Vạch trần bác gái cả tham tiền mừng: +500 điểm]

 

[Tịch thu tang vật – trang sức bị trộm cắp: +1000 điểm]

 

6.

 

Lúc này, tôi chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay là ngày cháu và Lương Kiệt tổ chức hôn lễ. Mọi người ngồi đây đều là những người thân yêu nhất của cháu.”

 

Ánh đèn khách sạn rọi thẳng vào gương mặt đang mỉm cười của tôi. Tôi giơ cao cuốn sổ đỏ trước ống kính máy quay dưới sân khấu và nói:

 

“Tiền nong gì đó, nói ra lại thấy khách sáo quá rồi.”

 

“Cháu chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nên với cháu người thân là thứ quý giá nhất. Vì vậy, cháu quyết định…”

 

Tôi dừng một nhịp sau đó mỉm cười nói tiếp:

 

“Chọn ba mẹ đỡ đầu cho đứa bé trong bụng của mình. Ngay tại đây, giữa những người thân yêu này.”

 

“Và để bày tỏ lòng biết ơn, cháu sẽ tặng lại căn nhà có trong sổ đỏ cùng tài sản trước hôn nhân của mình để làm quà cho cha mẹ đỡ đầu… Hoàn toàn miễn phí sang tên.”

 

Câu nói vừa dứt, cả hội trường lập tức rơi vào im lặng chec chóc.

 

Mẹ Lương nghe vậy, thì đẩy bác gái đang níu áo mình ra rồi lao tới nhanh như cơn gió: “Dựa vào cái gì?! Căn nhà đó vốn dĩ là của nhà họ Lương chúng tôi, cô đã hỏi ý chúng tôi chưa mà dám tặng bừa cho người khác!”

 

Tôi dịu dàng xoa nhẹ cái bụng phẳng lì của mình, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng: “Mẹ à, con là trẻ mồ côi mà. Đương nhiên muốn con mình có thêm nhiều người thân rồi.”

 

Bà ta túm lấy tay tôi, giọng run run vì gấp: “Tiểu Vũ à, mẹ mới là người thân của đứa bé! Mẹ con mình là người một nhà, con bây giờ nhận mấy người lung tung làm cha mẹ đỡ đầu… Nhỡ dạy hư cháu đích tôn của mẹ thì sao?!”

 

Tôi quay sang nhìn Lương Kiệt rồi mỉm cười hỏi: “Anh cũng nghĩ vậy sao?”

 

Hắn nhìn tôi vài giây rồi bất ngờ siết lấy cổ tay, ghé sát lại gần nói: “Tôi biết cô đang dự tính gì.”

 

Tôi hơi nhướng mày, chờ xem hắn nói gì tiếp.

 

“Cô muốn ép tôi phải thừa nhận đứa bé trong bụng cô ngay tại đây. Để rồi tùy tiện chọn ai đó làm cha mẹ đỡ đầu, dựng một cái vỏ bọc cho nó.” Nói tới cuối giọng hắn đã chuyển thành nghiến răng nghiến lợi.

 

Tôi “à” một tiếng, cười khẽ: “Rồi sao nữa?”

 

Mặt hắn co giật một cái, nhưng rất nhanh liền đổi sang bộ dạng đau lòng si tình:

 

“Tiểu Vũ, em ngốc quá rồi.”

 

“Con của em thì cũng là con của anh mà. Anh yêu em như vậy thì làm sao lại quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó, căn nhà này là để dành cho con chúng ta sau này ở. Sao có thể tùy tiện tặng người khác được chứ?”

 

Quả nhiên là thế.

 

Tôi khẽ gật đầu, rồi quay lại đối mặt với mọi người: “Lương Kiệt cảm thấy tôi không nên tặng nhà. Vậy còn mọi người nghĩ sao?”

 

Tôi gõ nhẹ từng nhịp lên sổ đỏ đặt trên bàn: “Căn hộ 148 mét vuông, ba phòng ngủ cùng hai phòng khách, mặt tiền đường ven sông.”

 

Không khí lặng đi mấy giây.

 

Ánh mắt của đám bà con nhà họ Lương bỗng chốc lóe lên ánh xanh biếc như… đèn tín hiệu.

 

“Con trai tôi là thạc sĩ tốt nghiệp 985 đấy!” Cô Tư đạp văng mấy bài vị chắn đường, hùng hổ lao lên: “Chọn cha đỡ đầu là phải chọn người có học thức, thai giáo ngay từ trong bụng mới mong sau này đỗ được trường top!”

 

Bác gái vuốt lại mấy lọn tóc mai vừa bị giật đến rối bù, cố rướn cổ tạo dáng vẻ quý phái: “Cháu gái à, nghe bác nói một câu. Nhận người thân thì phải nhìn nhà cửa cùng tài sản!”

 

Vừa nói, bà ta vừa run run rút ra một tập sổ tiết kiệm. Mép giấy còn dính tro thuốc từ phòng chơi mạt chược: “Bác đầu tư bên Macau… À không, bác có dự án! Bé đầy tháng bác tặng ngay một căn nhà gần trường điểm!”

 

Loading...