BẠN THÂN ĐÃ MẤT CỦA TÔI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-04-05 12:11:35
Lượt xem: 1,474
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Sáng hôm sau, sương sớm còn chưa tan hết thì tôi đã vác hai thùng trà sữa to tướng hùng hổ đẩy tung cổng sắt nghĩa trang.
Không biết đã đốt bao nhiêu vàng mã, trước bia mộ đã chất thành một ngọn núi vàng mã thì đột nhiên ‘đùng’ một tiếng. Đống thỏi vàng nổ tung, theo sau là tiếng mắng vang rền: “Lâm Vũ, mày có thể chuyển khoản chứ đừng đốt vàng mã không? Tao ngồi đây gấp thỏi vàng đến nứt cả móng tay rồi này!”
Ngay sau đó, bóng của bạn thân hiện ra từ làn khói nhang. Mắt thâm quầng y như kiểu thức đêm cày phim đến sáng.
Tôi hít mạnh một hơi khí lạnh: “Sao mày trông thảm thế?”
Hôm qua trong mơ còn không đến mức này mà?
“Đêm qua tăng ca.” Nó đ.ấ.m đ.ấ.m vai tỏ vẻ mệt mỏi.
“Hả? Làm ma rồi vẫn phải đi làm à?” Tôi giật mình hỏi.
Chec rồi mà vẫn phải cày cuốc kiếm sống, tin này nghe xong chỉ muốn gục ngã.
“Còn không phải vì mày sao. Tối qua báo mộng cho mày là tính dịch vụ bên ngoài, về lại âm phủ liền bị Diêm Vương bắt đi fix lỗi hệ thống Sổ Sinh Tử.” Bạn thân của tôi nhanh gọn đưa ra một mã QR, giọng đầy dứt khoát: “Quét nhanh lên, tao đang cố tranh top doanh số tháng này của Quỷ sai.”
Cái gì cơ?
Tôi run run lấy điện thoại ra quét mã, lập tức bầu trời "xoẹt" một cái mở ra giao diện chiếu hình toàn cảnh 3D.
“Ôi đ*o, âm phủ giờ hiện đại thế luôn á?”
Bạn thân tôi lướt màn hình như dân IT chuyên nghiệp, ngón tay lia lia lật trang: “Quê một cục! Âm phủ giờ cải cách hành chính, làm việc không cần giấy tờ rồi. Gần đây ở phòng chuyển kiếp còn tuyển được một ông lập trình siêu đỉnh, làm cả máy tính lượng tử đấy…”
Mấy câu sau tôi không nghe vào nữa. Bởi vì lúc đó tôi đang trố mắt nhìn bảng công đức theo phiên bản địa phủ của ứng dụng DingTalk, hiện đầy tội trạng của Lương Kiệt khiến tôi muốn rớt cằm:
Ngày 8/3: Dùng trộm thẻ tín dụng của vợ chưa cưới Lâm Vũ để tặng quà “Carnival” cho nữ streamer.
Ngày 1/4: Làm giả kết quả khám sức khỏe của vợ chưa cưới Lâm Vũ, ngụy tạo bệnh vô sinh.
Ngày 5/4: Cùng Triệu Đình bí mật bàn bạc kế hoạch ‘phân chia tiền bảo hiểm tai nạn tử vong’.
“Ngay cả dịp Thanh Minh cũng không tha cho tao hả?!” Tôi tức đến mức bóp nát luôn ly trà sữa trong tay: “Tên khốn đó, vừa bảo tối qua bận đi sắp xếp địa điểm tổ chức tiệc cưới đấy!”
“Địa điểm?” Bạn thân của tôi cười khẩy, mở luôn đoạn camera giám sát.
Trong phòng suite của khách sạn, vương vãi đầy sàn không phải cánh hoa hồng… mà là nội y ren của Triệu Đình.
Ống kính lướt qua tủ đầu giường, tờ giấy xác nhận tài sản riêng trước hôn nhân của tôi đang bị dùng để kê ly rượu vang đỏ.
“Đám cưới này tao không làm nữa.” Đúng là bị điên thì mới lấy cái thằng cặn bã này.
Bình thường bày đặt ra vẻ tử tế, hóa ra là mặt người dạ thú. May mà được bạn thân hiện hồn về cảnh tỉnh, không thì tôchec oan mà còn tưởng mình sướng.
“Nhưng cũng chưa cần bỏ vội đâu.” Nó đột nhiên đổi sang gương mặt cười kiểu ‘nhân viên bán hàng xuất sắc’: “Này bạn hiền, đám cưới này nhất định phải tổ chức. Đợi đến hôm tiệc, nhà họ Lương kéo đến đủ mặt yêu ma quỷ quái…”
“Đinh đông!” Trên giao diện công đức âm phủ hiện lên một nhiệm vụ mới:
[Mỗi lần vạch mặt một người nhà họ Lương, sẽ được thắp thêm một ngọn đèn công đức tại địa phủ.]
Bạn thân của tôi hào hứng xoa tay: “Mày không biết chứ đám bà con bên Lương Kiệt đúng là hàng hiếm, là loại rác phẩm sưu tầm được đấy! Mỗi kẻ ở đó là một đống điểm công đức di động, nghĩ cho kỹ thì cũng giống như tao gom phong bì mừng cưới bên âm phủ ấy… hahahaha!”
Tôi mất vài giây để tiêu hóa hết mớ thông tin đó: “Ý mày là… Muốn tao tiếp tục tổ chức đám cưới… để mày thu phong bì à?”
Nó huýt sáo mà mặt vẫn tỉnh bơ: “Chuẩn không cần chỉnh.”
Khóe miệng tôi co giật, tao bày tiệc ở trần gian mà mày gom phong bì ở dưới âm phủ là sao?
Con nhỏ này, chec rồi mà vẫn ranh ma không đổi.
Nó cười khoái chí như vừa trúng vé số: “Chờ tao thành Quỷ sai chính thức cái đã, lúc đó là có biên chế rồi nha… há há há!”
Tôi âm thầm lập kế hoạch trong đầu.
Nếu bạn tôi đã nói vậy thì… Phải vờn cho cả nhà họ Lương một vố nhớ đời.
Tạm thời cứ giả nai, để đám người kia ăn chút ngon ngọt trước đã.
4.
Tiệc cưới được tổ chức ở quê nhà Lương Kiệt.
Điện thoại rung lên bần bật trên bàn trang điểm, hàng loạt tin nhắn giao dịch ngân hàng thi nhau hiện ra như lệnh truy nã:
[Mua sắm tại cửa hàng lông thú cao cấp – 5.000 tệ]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ban-than-da-mat-cua-toi/chuong-2.html.]
[Quầy vòng tay vàng phong thủy – 8.888 tệ]
[Đặt may sườn xám cao cấp – 1.314 tệ]
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Bạn thân của tôi chui ra từ trong gương:
“Bà mẹ chồng tương lai của mày đang điên cuồng cà thẻ mua đồ đấy.”
“Bà già này cũng ác thật, cứ khăng khăng đòi lông thú phải lột sống mới ấm cơ. Phá nghiệp thấy rõ, điểm công đức lại vừa bị trừ thêm một đống kia kìa.”
Tôi bóp gãy luôn cây kẻ mắt trong tay.
Tối qua vừa đến nhà họ Lương, bà mẹ chồng hờ đã viện cớ ‘giữ giùm đồ quý’ để tiện tay cuỗm mất túi của tôi sau đó còn rút luôn thẻ.
“Còn nữa còn nữa, tao vừa thấy thằng chồng hụt của mày lôi Triệu Đình lên phòng khách tầng trên. Có bắt gian không? Bắt tại trận được nhân đôi điểm công đức đó!” Nó phấn khích hò hét bên cạnh tôi.
Tôi vừa tán lại lớp phấn phủ, vừa thản nhiên đáp: “Vội gì, không phải đã nói rồi sao? Đợi đầy đủ cả ổ nhà hắn tới thì mới thu lưới.”
Đúng lúc đó, cửa phòng trang điểm bật mở.
Triệu Đình bưng khay trà bước vào, cổ áo mở khẽ nên có thể thấp thoáng thấy được dấu vết đỏ ửng ngay x.ư.ơ.ng quai xanh.
Tôi nhìn vào gương, ánh mắt giao nhau với bạn thân của mình như muốn nói: [Không phải mày bảo hai đứa kia vẫn đang lăn lê bò toài trên lầu à?]
Nó lia lia điều chỉnh cái đồng hồ đếm thời gian, phát sáng xanh lè trên tay rồi gào lên:
“Xỉu luôn, vị hôn phu của mày là tài xế ship đồ đầu thai à?”
“Từ lúc vào phòng tới lúc kéo quần xong chỉ có 2 phút 17 giây, ngay cả mấy tên sắc quỷ yếu nhất âm phủ cũng có thể dùng nó làm ví dụ để chê bai đấy!”
“Mày không kiểm tra hàng trước cưới hả? Cười chec tao rồi.”
“May mà không lên bắt gian, chứ với tốc độ này mà bước chân lên lầu là nó đã xong việc rồi. Vậy chẳng phải uổng phí linh lực của tao à?”
Nó cười đến độ lăn lộn đập vào tường, cũng may là chỉ có tôi thấy được nó.
Tôi thở dài một hơi… Coi như chấp nhận số phận vậy, cái tình tiết xấu hổ này chắc nó sẽ lấy ra cười nhạo tôi thêm vài năm nữa cho mà xem.
Tôi quay sang hỏi Triệu Đình: “Mọi người có mặt hết rồi chứ?”
Cô ta mím môi nhưng mặt vẫn cười tươi: “Ừ, chỉ còn chờ cô dâu thôi.”
Tôi vừa định đứng dậy, thì bạn thân của tôi bỗng giơ lên một cái máy quét phát sáng lập lòe. Giọng vang vang như hệ thống thông báo: “Phát hiện thai 8 tuần, DNA của người cha trùng khớp 99,99% là của Lương Kiệt.”
“Chúc mừng nha, mày sắp được làm mẹ kế rồi đó.” Bạn thân tiếp tục đ.ấ.m tường cười như được mùa.
Chân tôi khựng lại, ánh mắt đảo qua bụng dưới hơi nhô lên của Triệu Đình.
Cô ta giật mình, hoảng hốt ôm bụng lùi ra sau.
5.
Tiệc cưới bắt đầu.
Ba mẹ Lương Kiệt đợi đến phút chót mới xuất hiện như khách mời danh dự. Bà Lương khoác áo lông thú, bên trong là bộ sườn xám ôm sát và tay đeo vòng vàng lủng lẳng phát ra tiếng leng keng theo từng bước chân.
Tôi khẽ nhíu mày.
Cái vòng đó… tôi nhìn quen lắm. Rõ ràng là chiếc vòng tay hàng hiệu của nhà B mà tôi tự thưởng cho mình bằng khoản tiền thưởng đầu tiên đi làm.
Sao lại nằm trên tay bà ta?
Trước đây mẹ Lương từng vài lần ghé qua nhà tôi, miệng thì nói là phụ dọn dẹp giúp… chắc là tiện tay cầm luôn lúc đó.
“Tiểu Vũ, là anh tự tiện mang vòng cho mẹ đeo để bà có cái ‘ra mắt’ cho xôm tụ. Em không để ý chứ?” Lương Kiệt thấy sắc mặt tôi thay đổi, vội vàng lên tiếng giải thích.
Tôi cười nhẹ đáp lại: “Không sao đâu.”
Vì phong bì dưới âm phủ của bạn thân… Tôi nhịn.
Bà Lương lại cất giọng mềm mại giả tạo, quay sang đám khách: “Tiểu Vũ từ nhỏ đã không có ai bên cạnh, một mình lớn lên vất vả… nhưng từ nay, chúng ta chính là một gia đình!”
Tôi đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Đám họ hàng nhà họ Lương ai nấy đều đang cười cười, ánh mắt đầy ngụ ý.
Chắc trong mắt họ tôi chỉ là một con nhỏ mồ côi không chỗ dựa, nhìn như con cừu béo đang chờ bị xẻ th.ị.t.
MC vừa hô ‘nghi thức bắt đầu’.
Ba chồng tương lai của tôi đã nhảy ra làm khó: “Nhà họ Lương chúng tôi đời trước từng có tới mười tám tú tài, cô dâu mới về nhất định phải hành lễ tam khấu cửu bái để bái tổ tiên!”