Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Bạn Cùng Bàn Của Tôi Là Đại Thần - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-06-21 02:27:36
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần đây, trường tổ chức một cuộc thi toán, người đạt hạng nhất sẽ đại diện trường tham gia cuộc thi toán toàn tỉnh. Nếu đạt thành tích tốt, đó sẽ là điểm cộng sáng giá trong hồ sơ lý lịch sau này.

Vì phải tham gia một cuộc thi khác nên Tạ Trầm không thi lần này, còn tôi thì lặng lẽ giành được hạng nhất.

Quất Tử

Khi mọi người biết người đại diện trường đi thi lại là tôi một người vốn chẳng ai biết đến, ai nấy đều không mấy lạc quan.

Họ bảo tôi lần này chỉ là may mắn nhất thời, đi thi chỉ tổ mất mặt, chi bằng nhường cơ hội cho học sinh lớp 1 vốn giỏi giang hơn để đem lại vinh dự cho trường.

Lời bàn ra tán vào nhiều quá khiến tôi cũng bắt đầu hoài nghi chính mình—chắc là do may mắn thật. Nhưng những đêm ôm đèn học đến khuya của tôi thì là gì chứ?

"Bốp."

Một chồng sách bị ai đó đặt mạnh lên bàn tôi.

Tạ Trầm dùng tay ấn nhẹ sau gáy tôi, cúi người, ánh mắt chạm thẳng vào tôi. Hơi thở của cậu ấy phảng phất bên tóc mai tôi:

"Cậu sợ à?"

Tôi nhìn cậu ấy, giọng bật ra lại mang theo chút uất ức:

"Ừ, họ đều nói tớ không làm được."

Khóe môi Tạ Trầm nhếch lên, ngữ điệu có chút tinh nghịch, nhưng những lời nói ra lại khiến tôi cảm thấy thật vững lòng:

"Đừng sợ. Chỉ là một cuộc thi thôi mà. Không biết thì tôi dạy. Đi giật lấy cái hạng nhất về cho bọn họ trố mắt ra."

Cậu ấy nói rất nhẹ nhàng, như thể tôi nhất định sẽ làm được.

Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, nghiêm túc gật đầu:

"Được!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ban-cung-ban-cua-toi-la-dai-than/chuong-10.html.]

Thế là tôi bắt đầu làm điều mình giỏi nhất, học thật chăm.

Còn Tạ Trầm trở thành gia sư riêng của tôi.

Giữa chừng, để giảm áp lực học tập, trường tổ chức một giải đấu bóng rổ. Tạ Trầm đại diện lớp tôi ra sân.

Chỉ riêng gương mặt cậu ấy thôi đã đủ khiến bao nữ sinh phát cuồng, nên cổ vũ cho cậu ấy cũng đặc biệt rầm rộ. Vốn dĩ Tạ Trầm luôn lạnh lùng, đây là cơ hội hiếm hoi để các bạn nữ được chính đáng hét cổ vũ cho cậu ấy.

Tôi đứng giữa đám đông, ngoan ngoãn cầm một chai nước, dõi theo bóng dáng cậu ấy.

Tạ Trầm liếc thấy tôi, ánh mắt vốn lạnh nhạt thường ngày chợt trở nên ngông cuồng và thoáng chút đắc ý, hệt như một con công đang khoe đuôi.

Tiếng la hét của các nữ sinh lại càng chói tai hơn.

Trận đấu bắt đầu, Tạ Trầm thi đấu cực kỳ mãnh liệt, đội bạn phải gồng hết sức mới cản nổi.

Tôi đứng giữa đám đông mà thầm nghĩ: Tạ Trầm đúng là toàn năng thật.

Giữa trận, nghỉ giải lao.

Rất nhiều người đến đưa nước cho Tạ Trầm, nhưng cậu ấy đều từ chối.

Tôi đứng ở rìa sân, vừa mở nắp chai vừa đi về phía cậu ấy, nhưng chưa kịp đến gần thì một cầu thủ khác trong đội đã chộp lấy.

Cậu ta thở hồng hộc, trông như sắp kiệt sức:

"Cảm ơn nha bạn, đúng lúc lắm!"

Tôi định nói chai nước này không phải cho cậu ấy, nhưng thấy bộ dạng mệt mỏi của cậu ta thì lại thôi, thôi thì đưa cũng được.

Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi vô tình chạm phải ánh nhìn đầy oán khí của Tạ Trầm.

Tôi còn chưa kịp giải thích thì trận đấu lại tiếp tục.

Loading...