Rất nhanh, hẹ cũng rửa sạch. cầm dao, thoăn thoắt băm nhỏ, trộn nhân.
Cuối cùng, thêm vài giọt dầu mè, khuấy đều, là nhân sủi cảo tam tiên sẵn sàng!
Nhân xong , bột cũng nghỉ đủ.
Bùi Minh Thành bên bếp, nhào bột.
Bột khi nghỉ chỉ cần nhào thêm vài phút nữa là trở nên mịn màng. rắc chút bột khô lên mặt bàn chống dính, lăn bột thành thanh dài, chia thành từng viên nhỏ bằng .
ngẩng lên hỏi: "Cháubiết gói sủi cảo ?"
Cậu lắc đầu.
lấy chày cán bột, cán từng viên bột thành vỏ sủi cảo mỏng viền dày, đưa một miếng cho .
"Nhìn , cho nhân giữa, gấp đôi , dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ hai mép bột, thế là xong!"
buông tay, một chiếc sủi cảo hảo gọn trong lòng bàn tay.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Bùi Minh Thành bắt chước , cho nhân , gấp đôi , bóp chặt mép bột.
"Phụt!"
Nhân tràn ngoài.
ôm bụng : "Ngốc quá, bóp nhẹ thôi! Đây là vỏ sủi cảo chứ túi nilon !"
Bùi Minh Thành vội vàng lấy một miếng vỏ khác đắp lên.
Cũng may, từ chiếc thứ hai trở , sủi cảo gói hình dạng tử tế.
Một cán bột, một gói, khí vô cùng hòa hợp.
Tới mấy chiếc cuối cùng, lấy từ trong tạp dề hai đồng xu năm hào rửa sạch, đưa cho .
"Đây là phong tục nhà dì! Ai ăn sủi cảo đồng xu thì năm chắc chắn sẽ may mắn bình an!"
Nghe , dù bất đắc dĩ, Bùi Minh Thành vẫn để mặc nhét xu sủi cảo.
Gói xong, lấy một nửa cho nồi luộc.
Những chiếc sủi cảo trắng tròn trôi nổi trong nước, im ghế, chăm chú nồi sủi cảo chớp mắt.
Luộc ba thêm nước lạnh, sủi cảo cũng chín.
Không đợi nguội, Bùi Minh Thành gắp ngay một cái cắn , nước nhân văng tung tóe, nóng đến mức xuýt xoa.
đưa chén nước chấm, bật vỗ nhẹ đầu :
"Thổi nguội hẵng ăn! Ngốc quá, bỏng miệng thì ?"
Ăn xong bữa trưa, chúng ăn trúng đồng xu.
Buổi chiều, sự hướng dẫn của , lau dọn sạch sẽ ngóc ngách trong nhà, dán cả câu đối và tranh cửa sổ mới.
Trời mùa đông tối nhanh, đến năm giờ nhá nhem.
Đến lúc về nhà.
Trước khi , đưa cho một hộp cơm đầy sủi cảo.
Bùi Minh Thành nhận lấy, mắt đỏ hoe.
"Cảm ơn dì."
tít mắt: "Vẫn còn sớm để cảm ơn! Dì còn quà năm mới cho cháu đây!"
lấy từ lưng một đôi ủng tuyết màu xanh đậm, mới tinh, đưa cho .
Cậu kiềm nữa, lao ôm chặt , nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bach-nguyet-quang-cua-cau-ay-la-com-chien-trung/chuong-3.html.]
lờ mờ thấy tiếng nhóc ngốc nghếch gọi: "Mẹ…"
thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy : "Đừng nữa, ngoan nào. Mai là giao thừa , sưng mắt thì ."
Bùi Minh Thành nỡ buông , lau khô nước mắt bằng tay áo cúi với : "Cảm ơn dì, chúc mừng năm mới!"
"Năm mới vui vẻ, Minh Thành. Mau về nhà ! Trời sắp tối !"
"Cháu về đây, dì , bên ngoài lạnh lắm."
Bùi Minh Thành trong phòng, nhấc túi nilon đựng sủi cảo và giày lên, từng bước từng bước trong gió lạnh.
5
Sáng mùng một Tết, Bùi Minh Thành mang đôi ủng tuyết tặng, chạy đến nhà chúc Tết từ sớm.
"Dì ơi, năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc ạ!"
Cậu hề chần chừ, quỳ xuống đất "cộp cộp cộp" dập đầu ba cái rõ to.
khép nổi miệng, vội vàng kéo dậy, móc bao lì xì nhét túi áo .
Bùi Minh Thành vội ôm chặt túi áo, chịu nhận lì xì.
mặt nghiêm nghị, chọc chọc trán , tức giận : "Lì xì mà cháu cũng nhận, ngốc quá! Một năm chỉ một thôi đấy! Không nhận lì xì là nhận dì luôn ?"
chỉ định hù dọa một chút, ngờ Bùi Minh Thành tưởng thật. Cậu lập tức buông tay, để mặc nhét bao lì xì túi áo .
Nhận xong, mắt đỏ hoe, giọng mang theo chút nghẹn ngào: "Dì ơi, cháu sai … cháu nhận dì ."
Cậu suýt , cũng giật cả . vội vỗ lưng , trấn an: "Dì đùa thôi, cháu đừng tưởng thật! Con trai lớn mà mùng một thì may mắn nha!"
Nghe , Bùi Minh Thành lập tức nuốt nước mắt trong.
Cậu móc từ trong túi một đồng xu năm hào, giơ lên khoe đầy tự hào, hệt như một chú công nhỏ kiêu hãnh: "Cháu ăn trúng đồng xu !"
vỗ tay, tươi chúc: "Vậy thì năm nay Minh Thành chắc chắn sẽ thuận lợi, bình an!"
Buổi trưa, ăn phần sủi cảo còn thừa, đến chiếc thứ năm thì cắn trúng một vật cứng.
Nhổ xem thử, đúng là đồng xu còn .
Bùi Minh Thành đặt đũa xuống, hào hứng vỗ tay:
"Dì cũng sẽ thuận lợi, bình an cả năm!"
Ăn xong, giành lấy bát đũa rửa, còn thì thong thả sofa xem TV bóc hạt dưa.
Đến mùng ba Tết, bắt đầu mở quán , còn ở cổng bệnh viện mà chuyển sang khu phố thương mại sầm uất.
Dịp Tết, nơi đông lắm nhưng đồng thời, quản lý đô thị cũng tuần thường xuyên. Nếu chú ý, thể tịch thu cả xe lẫn hàng bất cứ lúc nào.
Bùi Minh Thành cao thêm một chút, dù vẫn kiệm lời như nhưng mắt vô cùng tinh tường.
Từ xa, phát hiện xe tuần tra và những mặc đồng phục.
Nhờ , bán hàng suốt một tuần ở khu thương mại mà bắt nào.
Đến mùng mười, kỳ nghỉ kết thúc, trường cấp hai bắt đầu học. cùng những bán quen thuộc về cổng trường cũ mở quán.
Bùi Minh Thành vẫn đến giúp mỗi trưa.
Dù bạn học phát hiện, cũng bận tâm.
Có hỏi, chỉ bình thản đáp: "Bà chủ quán cơm chiên là dì ."
Nhờ phận "dì" giả mà bạn bè hỏi thêm nữa.
Có lẽ là do ngày nào cũng ăn cơm chiên của , Bùi Minh Thành lớn vọt hẳn lên.
Chiếc áo bông đen rộng thùng thình đây, đến mùa xuân vặn hơn nhiều.
Thiếu niên đang tuổi lớn, cơ thể mảnh khảnh giấu bộ đồng phục rộng rãi, gương mặt điển trai lộ vẻ non nớt đặc trưng, cộng thêm khí chất trầm lặng, chẳng khác nào "sát thủ trái tim thiếu nữ".