Bà Xã Oder - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-04-05 03:33:37
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe bus chạy tới tòa
nhà của tập đoàn quốc tế MBS, Diệp tam thiếu lấy xe phóng như bay về
nhà, với tốc độ này, dường như muốn phóng đến tận cùng vậy, nét mặt
Trình An Nhã rất méo mó.
Diệp tam thiếu, Diệp thiếu gia, thực ra anh không cần tỏ ra đói khát như vậy đâu a a a a…
Hai người về tới biệt thự, Diệp tam thiếu vừa xuống xe đã không kìm lòng
được hôn cô cuồng nhiệt, hành động điên cuồng không kìm chế được, Trình
An Nhã muốn kháng cự lại nhưng lại bị anh ép sát hơn.
Anh gần như lôi cô vào trong, không ngờ từ sau cây mộc lan xuất hiện một bóng
người, canh ngang đường bọn họ. Ánh mắt Dương Triết Khôn tối sầm. Trên
tay cầm một tập giấy tờ, các ngón tay nắm chặt, như đang ra sức chế ngự
điều gì.
“Dương Triết Khôn, anh đến đây làm gì, không có việc gì
thì mau cút đi, bản thiếu gia không có thời gian bận tâm tới anh.” Diệp
tam thiếu trầm giọng nói, xưa nay anh vốn không thích gặp Dương Triết
Khôn.
Trình An Nhã có chút ngượng ngùng, trong lòng hơi bối rối, nhưng cô lập tức lấy lại bình tĩnh.
“Tất nhiên là có chuyện mới tìm đến cậu.” Dương Triết Khôn từ từ tiến lại
gần, giọng nói lạnh lẽo, nhìn gần, Trình An Nhã có chút kinh ngạc, thái
độ lạnh băng và cơn giận dâng trào của anh ta khiến người khác hoảng sợ, cô bất giác rùng mình.
“Diệp Sâm, các anh có chuyện cần bàn, em đi vào trước đây.”
“Không, An Nhã, em ở lại đây. Sự việc này có liên quan tới em.” Ánh mắt Dương Triết Khôn càng sẫm lại.
Diệp tam thiếu hiện rõ thái độ mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói, “Có chuyện gì
thì nói mau, đừng có bày trò nữa, bản thiếu gia không có thời gian hầu
anh.”
“Diệp tam, hãy rời xa An Nhã.” Dương Triết Khôn nhả ra từng chữ một, trên người mang theo một không khí rất đáng sợ.
Diệp tam thiếu cười lớn, “Anh nói đùa gì thế? Dương Triết Khôn anh có bị bênh thì đi tìm thuốc, đừng đến đây nói lời vô nghĩa.”
Dương Triết Khôn rất phẫn nộ, vung tay ném những giấy tờ trên tay mình lên ngực
Diệp Sâm, giấy tờ tứ tán, bay rợp trời, tựa như lớp màu nhợt nhạt của
cái chết. Trình An Nhã thấy lạnh cả sống lưng, cô có một dự cảm không
lành.
“Nói đùa? Đích thực là một trò đùa.” Dương Triết Khôn cười
nhạt chỉ về Trình An Nhã nói, “An Nhã là cháu ngoại của Lâm Hiểu Nguyệt
anh có biết không?”
“Anh nói cái gì?” Diệp tam thiếu nghiến răng hỏi, sắc mặt trắng bệch.
Dương Triết Khôn cười nhạt, “Sao? Sợ rồi hả?”
Giống như ống kinh quay chậm trong phim, Diệp tam thiếu từ từ ngẩng đầu lên,
ánh mắt nhìn Trình An Nhã khiến cô cảm thấy trong lòng ngột ngạt, trong
phút chốc toàn thân lạnh ngắt.
“Không phải là em đã nói em không biết Lâm Hiểu Nguyệt sao?
An Nhã hoảng sợ, hoang mang không biết làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Nói đi chứ!” Diệp tam thiếu phẫn nộ, mười ngón tay nắm chặt vai Trình An
Nhã, như dốc hết sức lực bóp nát vai cô, bên cạnh tai cô hét lớn: “Nói
đi, nói em không phải là cháu ngoại của Lân Hiểu Nguyệt, nói em và bà ta không có quan hệ gì, nói đi…”
Gió đêm thổi rì rào, ánh trăng ảm đạm lạnh lẽo.
Mái tóc dài phủ lên che mắt cô, từng sợi mềm vương vấn như thắt chặt tim cô.
Dương Triết Khôn giật tay Diệp tam thiếu ra, giằng cô về phía mình bảo vệ,
lạnh lùng nhìn Diệp tam thiếu, “Bây giờ anh hận cái gì? Lúc đầu không
phải là anh đã cho người điều tra rồi sao? Vì sợ hãi sự thật sẽ như anh
nghĩ nên anh đã dừng lại, dung túng bản thân tự tạo nghiệp chướng.”
“Đồ khốn kiếp anh hãy cút đi cho tôi, việc của tôi và cô ấy không cần đến
anh nhiều lời.” Trong lòng Diệp tam thiếu cuồn cuộn dâng trào một nỗi
căm hận, anh vung tay đ.ấ.m về phía Dương Triết Khôn, đ.ấ.m trúng cằm anh
ta. Dương Triết Khôn không kịp phòng bị, bị đánh trúng, bất giác nới
lỏng tay.
Cánh tay của Trình An Nhã bị Diệp tam thiếu nắm chặt
trở nên tê dại, cô vẫn chưa hoàn hồn lại, bỗng nghe thấy tiếng gió rít
bên tai, nắm đ.ấ.m của Dương Triết Khôn trượt qua mang tai cô đ.ấ.m thẳng
vào mặt Diệp tam thiếu, khiến anh loạng choạng ngã về phía sau vài bước, trên môi bật m.á.u tươi, nhưng vẫn giữ chắc lấy Trình An Nhã không buông.
Dương Triết Khôn lại đ.ấ.m cú thứ hai.
“Chết tiệt.” Diệp thiếu bất ngờ tung một cú đấm, không kiểm soát được cơn giận dữ, hai người lao vào đánh nhau.
Trực tiếp quần tả như vậy, nắm đ.ấ.m của Diệp tam thiếu vừa nhanh vừa mạnh,
đánh cho Dương Triết Khôn thâm tím mặt mày, mồm miệng đầy máu. Bao nhiêu dục vọng, phẫn nộ, uất hận của buổi tối hôm nay, Tam thiếu đang muốn
SMK
tìm chỗ phát tiết, Dương Triết Khôn lại chủ động đến nộp mạng, lại không phải là đối thủ của anh, Dương Triết Khôn bị coi như bao cát để Diệp
tam thiếu đánh.
Trình An Nhã sững sờ nhìn cảnh trước mắt, thấy
Dương Triết Khôn liên tiếp nhổ ra mấy ngụm máu, cô không thể đứng yên mà nhìn vậy bèn xông tới, giữ lấy Diệp tam thiếu, “Đừng đánh nữa, Diệp
Sâm, nếu đánh tiếp sẽ có án mạng đấy.” “Mau tránh ra.” Diệp tam thiếu
phẫn nộ, “Không thì đánh luôn cả cô đấy.”
Trình An Nhã thở hổn
hển, ánh mắt long lanh nhìn Diệp thiếu, đứng trước Dương Triết Khôn kiên quyết bảo vệ không cho Diệp tam thiếu động chân tay, Diệp tam thiếu
càng phẫn nộ, Trình An Nhã nhẹ nhàng nói: “Diệp Sâm, em thật sự không
biết Lâm Hiểu Nguyệt là ai, em không phải là cố ý lừa gạt anh.”
Diệp tam thiếu không nói gì liền quay đầu đi, dường như việc nhìn cô lần nữa chỉ khiến cho anh thêm đau lòng.
“An Nhã, theo anh đi về, ông muốn gặp em.” Dương Triết Khôn nói, tay nắm
chỗ vết thương, dựa vào Trình An Nhã định đi. Diệp tam thiếu không hề có ý níu giữ, nửa khuôn mặt hoàn mỹ đó cứng nhắc như tượng tạc.
Ánh trăng rọi vào mặt anh càng toát lên vẻ mặt băng giá.
Trái tim Trình An Nhã đau nhói, Diệp tam thiếu, tại sao lại như vậy?
Diệp tam thiếu đi thẳng vào biệt thự để lại cho An Nhã là bóng lưng lạnh lẽo trong bóng đêm trải dài mãi.
“Em không đi.” Cô trầm giọng nói.
“An Nhã, ông muốn gặp em, em là… em họ của anh, em là cháu ngoại của ông.”
Cả người Dương Triết Khôn đau nhức, trái tim anh ta lại càng đau hơn.
Nét mặt Trình An Nhã không có chút biểu cảm gì, “Em là cháu ngoại của ông ấy tại sao lại không thể ở bên cạnh Diệp Sâm được?”
“Hai nhà Diệp Dương vốn có thù hằn từ xưa, hai người không thể ở bên nhau được.”
“Như vậy thì sao?”
Hận thù hai nhà Diệp Dương thì liên quan gì đến cô?
“An Nhã, em đừng cứng đầu nữa, chúng ta về nhà trước đã, được không?” Dương Triết Khôn dịu dàng nói, muốn như ngày xưa xoa đầu cô một cách yêu
chiều Trình An Nhã im lặng lùi lại một bước, cánh tay của Dương Triết
Khôn dừng lại giữa lưng chừng, gió thổi qua, bàn tay anh trở nên cô
liêu.
“Nhà của em là ở đây.” Trình An Nhã nhìn nhà của bọn họ, mỉm cười, “Nếu anh không nói cho em biết em sẽ đi hỏi anh ấy.”
Cô nhặt giấy tờ rơi trên mặt đất, sắp xếp lại, tỉ mẩn đọc.
Bà ngoại của cô tên An Ngọc lan, tên thật là Lâm Hiểu Nguyệt, ông ngoại
tên là Trần Đức, ở một nơi rất hẻo lánh, trong núi, có một người con gái tên là Trần Niệm Vân, sau đó trong làng có một hộ gia đình xảy ra hỏa
hoạn, cả nhà c.h.ế.t hết chỉ còn một người con gái tên là Cố Mỹ Linh, Trần
Đức và Lâm Hiểu Nguyệt nhận làm con nuôi.
Năm Trần Niệm Vân mười
sáu tuổi, Lâm Hiểu Nguyệt mắc bệnh qua đời, Trần Đức biệt tích không dấu vết, Trần Niệm Vân dẫn cô em gái Cố Mỹ Linh còn nhỏ rời khỏi làng, ra
bên ngoài bôn ba, sau đó lấy Trình Quang, sinh ra Trình An Nhã.
Những chuyện tiếp theo Trình An Nhã cũng biết cả rồi.
Một câu chuyện rất đơn giản, không có gì uẩn khúc, bởi vì ông ngoại bà
ngoại cô ở nơi hẻo lánh dường như là cách li với thế giới bên ngoài, tài liệu cũng không ghi chép đầy đủ nhưng cũng đã viết rằng hai vợ chồng
rất yêu thương nhau, ông ngoại ở bên cạnh chăm sóc bà ngoại mãi đến khi bà bệnh mà ra đi.
Nhưng mà… những điều này thì có liên quan gì đến tình cảm của chúng ta.
Dương lão gia là Dương lão gia, tôi Trình An Nhã là Trình An Nhã, rốt cuộc là lấy ló do gì mà anh rời bỏ em?
Trên con đường nhỏ hẹp tình yêu và thù hận gặp nhau, anh sẽ chọn thù hận sao?
Một sự phẫn nộ tột cùng bùng lên từ đáy lòng. Anh vì dụ dỗ em bước vào cuộc sống của anh mà không ngừng dùng thủ đoạn, là anh nói chúng ta hãy thử
xem có thể sống tới đầu bạc răng nong hay không, dùng hết tâm tư để em
yêu anh, nhưng anh lại vì thù hận của đời trước mà muốn rời bỏ em?
Diệp Sâm, rốt cuộc anh coi em là cái gì?
Vì tình yêu, em có thể hi sinh tất cả, c.h.ế.t không hối tiếc, nhưng anh lại dễ dàng nói lời từ bỏ em, anh bảo em phải làm sao đây?
Nếu tình yêu của chúng ta không thắng nổi sự thù hận trong tim anh, anh
muốn hận, vậy tùy ý anh, muốn đoạn tuyệt nhau, cũng phải do anh nói với
em, Trình An Nhã, anh không cần em nữa, không yêu em nữa, chúng ta chia
tay đi.
Vậy thì tốt thôi, sẽ theo ý nguyện của anh, nếu một người đàn ông vì thù hận của đời trước mà rời bỏ em, em cũng không luyến
tiếc.
Bản cô nương cũng không phải là kẻ rẻ mạt như vậy.
Gương mặt Trình An Nhã đầy bi thương, gắng gượng đứng lên từng bước bước lên lầu…
An Nhã đứng trước cửa phòng của Diệp Sâm, cũng không cả gõ cửa mà bước
thẳng vào, trong phòng toàn là mùi rượu. Diệp tam thiếu đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa, thân hình cao lớn giống như khảm một lớp băng
sương, ánh trăng từ cửa sổ hắt vào càng làm cho bóng hình Diệp Sâm trở
nên lạnh lẽo, rõ ràng chỉ cách nhau có mấy bước chân nhưng trong lòng
Trình An Nhã cảm giác như bọn họ cách nhau rất xa rất xa…
Dường như có một bức tường chân không bao quanh người anh, bức tường này ngăn cách không cho bất kỳ ai đến gần được.
Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.
Trên sàn nhà đã thấy một vỏ chai rượu nằm chỏng chơ, mượn anh sáng của ánh
trăng An Nhã biết được đó là một chai rượu Whisky Scotland nồng độ mạnh, và trên tray anh vẫn cầm một chay nữa, lúc lúc lại dốc cả chai rượu lên uống.
“Diệp Sâm, tại sao vậy?” An Nhã khẽ hỏi, rất nhẹ nhàng khẽ khàng như là sợ làm phiền.
Diệp tam thiếu ngửa cổ uống tiếp một hơi, không buồn đáp lại lời, cả gian
phòng là một bầu không khí u ám. An Nhã cười khẽ , “Anh không cần em
nữa, ít nhất cũng phải cho em một lý do chứ.”
“Anh không cần
em…hahaha…” Diệp tam thiếu cười một cách điên cuồng, “Tay họ Dương vẫn
chưa nói với em sao? Anh ta thật nhẫn tâm để em đến hỏi anh…”
Diệp tam thiếu từ từ quay người lại, trên mặt thể hiện rõ sư tuyệt vọng tột cùng, khiến người khác nghẹt thở…
Cô như ngàn mũi tên đ.â.m xuyên trái tim.
“Em muốn biết tại sao ư? Vậy để anh nói cho em biết…” Diệp tam thiếu
cười vừa điên cuồng vừa tuyệt vọng, đột ngột đập mạnh chai rượu trên
tay vào tường, phẫn nộ hét lên: “Bởi vì anh cũng là cháu ngoại của tên
khốn đó.”
“Không thể nào, làm sao có thể…” Toàn thân An Nhã mềm
nhũn, không còn chút sức lực nào ngã xuống tấm thảm, đau khổ gào khóc,
rốt cuộc là tại sao như vậy?
Diệp tam thiếu cười
lạnh lùng, “bọn họ vốn là bạn thân lâu năm của nhau, nhưng Dương Vân
cướp vị hôn thê của Diệp Chấn Hoa, Lâm Hiểu Nguyệt, Diệp Chấn Hoa báo
thù, năm đó Lâm Hiểu Nguyệt đang mang thai con của Dương Vân, vì Dương
Vân mà đỡ đạn của Diệp Chấn Hoa, sau đó sống c.h.ế.t không rõ, họ đều nghĩ
là Lâm Hiểu Nguyệt đã c.h.ế.t rồi nên điên cuồng báo thù nhau. Mười tám năm sau, Dương Vân để con gái mình là Dương Tinh đi mê hoặc Diệp Chấn Hoa,
lấy trộm cơ mật thương nghiệp của tập đoàn quốc tế MBS, nhưng không ngờ
rằng Dương Tinh và Diệp Chấn Hoa yêu nhau thật lòng và sinh ra anh.
Dương Vân hận mẹ anh đã phản bội, Diệp Chấn Hoa hận mẹ anh đã lừa dối,
mẹ anh không còn con đường nào khác đành rời bỏ thành phố A, và làm vũ
nữ cho một vũ trường để nuôi anh khôn lớn. Năm anh tám tuổi, sốt cao dẫn đến viêm phổi, mẹ anh không có tiền để chữa bệnh cho anh chỉ có thể đưa anh về Diệp gia. Nhưng Diệp Chấn Hoa đã nhẫn tâm không nhìn mẹ con anh, mẹ anh lại đi cầu cứu Dương Vân, Dương Vân coi mẹ anh là nỗi nhục của
Dương gia, cũng không muốn nhìn nhận. Mẹ anh ôm anh quỳ trước cửa Dơng
gia một ngày một đêm, hôm đó trời mưa rất to…. Mẹ con anh bị mưa ướt một ngày một đêm, Diệp Chấn Hoa đến và mẹ anh nói: “Có phải mẹ anh c.h.ế.t đi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ba-xa-oder/chuong-26.html.]
rồi thì ông ấy mới dẹp bỏ thành kiến với mẹ anh mà cứu anh, Diệp Chấn
Hoa không đáp, cuối cùng mẹ anh vì ngấm nước mưa và cộng thêm tâm lý
chấn động quá lớn, bệnh tim tái phát mà qua đời…”
“Đừng nói nữa…” cô ôm mặt, nước mắt xuyên qua kẽ tay rơi lã chã.
“Anh hận bọn họ, là bọn họ ép mẹ anh phải chết, mẹ anh đã làm sai cái gì, mẹ anh không có lỗi với ai cả, lỗi duy nhất của mẹ anh là không nên nghe
lời Dương Vân mà đi trộm cơ mật thương nghiệp gì đó…” Diệp Sâm kể lại
chuyện cũ, thần sắc vô hồn, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại gì đó dường
như không còn chút sức sống nào.
Trình An Nhã đau đớn khóc không ngừng.
“Chúng ta…” Diệp Sâm ôm lấy Trình An Nhã nghẹn ngào hỏi, “Phải làm sao đây?”
Một đêm đầy rối ren.
Hai người ở trong phòng ôm nhau suốt đêm, sau đó An Nhã dìu Diệp Sâm lên
giường, cô cũng không còn chút sức lực nào nằm xuống, ôm Diệp Sâm. Hai
người họ giống như hai con nhím, biết rõ sẽ đ.â.m vào nhau thương tích đầy mình, nhưng trong đêm giá lạnh ấy, họ vẫn ôm chặt lấy nhau.
Anh ngủ say rồi, cô nhìn nét mặt của anh mà lòng đau như d.a.o cắt.
Đời người ai rồi cũng sẽ gặp một người mà vui buồn, giận dữ của họ, bản
thân cũng cam tâm tình nguyện chia sẻ, không chút oán hận, Diệp Sâm
chính là cam tâm tình nguyện của cô.
Anh em họ ư, đây là trò đùa
quái ác gì đây, nhất định là có sai xót ở đâu đấy rồi, nhất định là như
vậy, cô không tin cô và Dương Vân có quan hệ gì.
“Anh là kẻ lừa
đảo, Diệp Sâm, anh thực sự là kẻ lừa đảo, thật sự là đáng ghét mà, tại
sao anh lại lừa mất trái tim em? Bây giờ ai chịu trách nhiệm với nó đây? Ngay từ đầu nếu em không gặp anh có phải là tốt biết bao, Trình An Nhã
vẫn là Trình An Nhã, một Trình An Nhã hẹp hòi, cái gì cũng không làm tổn thương được, sống vô tư thoải mái biết bao.”
“Nhưng anh đã hủy hoại em rồi.”
Phải làm sao đây? Em thực sự rất sợ, ngày mai khi tỉnh lại ông trời cũng
thay đổi rồi, chúng ta phải làm sao đây? Em không muốn chia li…em không
muốn ròi xa anh, có thể, chúng ta không phải là anh em họ thì sao…”
“Nói ra thì… chúng ta cùng đẹp như nhau, lòng dạ đen tối như nhau, kiêu ngạo như nhau…nói không chừng thật sự là có quan hệ huyết thống không rõ
ràng với nhau…” Trình An Nhã mỉm cười, “Vậy thì đã sao chứ?”
Diệp Sâm, đừng đau lòng có em ở đây, anh còn sợ cái gì?”
Kể từ ngày hôm nay, Trình An Nhã là thần hộ mệnh của Diệp Sâm.
Sáng sớm hôm sau, Trình An Nhã dậy từ rất sớm, nấu hai phần ăn sáng dinh
dưỡng, khi Diệp tam thiếu xuống lầu, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt dường
như hòa quyện vào nhau. Diệp tam thiếu ánh mắt thâm trầm, cô mỉm cười,
anh gật đầu không nói một câu liền ngồi ăn sáng, Trình An Nhã trong lòng đau xót cũng ngồi xuống cạnh anh.
Hai người cùng lặng lẽ ăn sáng đến tận lúc ra khỏi cửa cũng không nói gì, trong lòng An Nhã càng nặng nề bất an.
Diệp tam thiếu, đành từ bỏ như vậy ư?
Trình An Nhã đứng bất động nhìn anh lên xe, xe khởi động rồi nhưng thấy An
Nhã không lên xe, mắt Diệp Sâm sầm lại, đạp ga đi thẳng.
Cô cười đau khổ, hóa ra tình yêu cũng chỉ có như vậy thôi.
Chuyện họ là anh em họ vẫn chưa được làm rõ vậy mà Diệp Sâm đã từ bỏ như vậy,
mói cho cùng là vị trí của cô trong trái tim Diệp Sâm không bằng nổi mối thù hận đó.
Trên con đường hẹp tình yêu gặp thù hận, Diệp Sâm đã chọn lấy thù hận.
Cô ngẩng đầu, buổi sáng mùa hè còn hơi se lạnh, bầu trời trong xanh dần
dần trở nên mỏng manh hơn, trái tim cô cũng như sắc trời nhạt dần, ra
sức kìm nén nước mắt rơi.
Bỗng có tiếng xe lại gần, cô có chút
ngỡ ngàng, chầm chậm cúi đầu xuống, đã thấy Diệp tam thiếu dừng ngay
trước mặt, bóng dáng cao lớn bước xuống xe, khuôn mặt Diệp Sâm xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ của Trình An Nhã, chỉ cảm thấy một luồng sát khí
tỏa ra từ người anh.
Diệp tam thiếu đưa một tay ra ôm lấy cô, nụ
hôn nồng nàn rơi xuống môi cô, có quyết đoán, và cũng đầy kiên định,
cánh môi cô nhói đau, Diệp tam thiếu buông cô ra, từng chữ từng lời nói: “Không cần biết chúng ta có phải là anh em họ hay không, anh chỉ chọn
em mà thôi.”
Hôm nay hai người đi làm muộn, vừa đến văn phòng thì Lưu Tiểu Điềm liền báo là chủ tịch hội đồng quản trị và Louis tiên sinh đã chờ ở văn phòng lâu lắm rồi, ánh mắt Diệp tam thiếu trầm xuống,
không nói lời nào đu thẳng vào văn phòng.
Lưu Tiểu Điềm nói nhỏ: “Ngài Louis đẹp quá.”
“Tôi gặp qua rồi.” Trình An Nhã liếc nhìn phòng tổng giám đốc và điềm nhiên mỉm cười nói: “Không đẹp bằng Diệp tam thiếu.”
“Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng mà.”
Trình An Nhã chỉ mỉm cười mà không nói, ngồi vào bàn của mình và bắt đầu làm việc.
Trong phòng tổng giám đốc, ba vị lãnh đạo đang đàm thoại.
“Phó tổng giám đốc?” Diệp tam thiếu lạnh lùng nhếch khóe môi, ngũ quan tinh
xảo thoáng qua một nét chế giễu, anh hỏi: “Ba chắc chắn chứ?”
Louis đầu tư cho tập đoàn quốc tế MBS, trở thành một trong những cổ đông lớn
nhất của MBS đồng thời đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc của tập đoàn,
đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Diệp tam thiếu ngoài cười nhạt ra chẳng có cảm xúc nào khác.
“Sao, anh không đồng ý?” Diệp lão trầm giọng hỏi, vô tình công kích thêm,
“Anh và Dương Triết Khôn đấu với nhau lâu như vậy vẫn chưa phân thắng
bại, lại còn tổn thất nặng nề, không một ngân hàng nào dám cho MBS vay
vốn, lẽ nào anh còn muốn ta giương mắt nhìn gia nghiệp của dòng họ bị
hủy hoại ở đời ta à?”
“Sao ba không hỏi ai là người đứng sau lưng tạo ra cuộc chiến này?”
“Ta không hỏi quá trình, ta chỉ xem kết quả, hiện tại MBS thiếu vốn, anh
không có cách nào lấp chỗ hổng đó, Louis có thể đầu tư vốn, tại sao anh
không cần, nếu đánh mất công trình vịnh nước cạn, MBS nhất định sẽ bị
tổn thất nặng nề, sẽ bị Diệu Hoa nuốt chửng, anh muốn thua Dương Triết
Khôn sao?”
Diệp tam thiếu bắt chéo hai chân, dựa người ra phía
sau, nở nụ cười ba phần bỡn cợt, ba phần phong lưu, bốn phần chế giễu,
“Louis tiên sinh, đây là ý của ngài sao?” Louis xưa nay vốn bình thản
như nước, cười hỏi: “Tam thiếu gia không muốn hợp tác với tôi sao, không muốn cùng làm việc với tôi sao?”
“Tin tôi đi, ngài rất biết cách để làm người ta ghét.”
Sắc mặt Diệp lão trầm xuống, “Anh nói năng kiểu gì thế?”
Diệp tam thiếu hừ một tiếng lạnh lùng, chậm rãi nói: “Ông xem trọng anh ta
như vậy, tin tưởng anh ta, làm phó tổng giám đốc gì chứ, vị trí tổng
giám đốc của tôi cho anh ta ngồi luôn rồi.”
“Anh sẽ đồng ý?”
“Đương nhiên là không.” Diệp tam thiếu chậm rãi nói từng chữ. Trong tay Diệp
lão bao gồm cả của Diệp Vũ Đường và Diệp Vũ Đồng có 51%.
Anh có
28% cổ phần trong MBS, trong tay Diệp Vũ Đường có 10%, nếu anh tìm cách
có thể lấy được số cổ phần đó, cộng thêm số của phần của người đứng về
phía anh trong hội đồng quản trị thì thắng thua vẫn khó phân định.
Diệp lão chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thắng.
“Nếu đã như vậy, thì cứ quyết định như vậy đi.”
Diệp tam thiếu xua tay, “Nếu ba không ngại ông trùm Mafia của Italia vào làm chủ MBS thì con cũng không có ý kiến gì.”
“Mafia thì làm sao? Mafia cũng có những làm ăn chân chính, MBS có Louis vào
cùng làm chủ, ta một chút cũng không e ngại, ta tin tưởng Louis sẽ đưa
MBS tới đỉnh cao nhất, triệt để đánh bại Diệu Hoa.” Diệp lão trầm giọng
nói từng chữ một, nghiến răng rất mạnh.
Diệp tam thiếu mím môi
một cách lạnh lùng nhìn Diệp lão, Diệp lão nói những lời này là có ý gì, là ngầm ám chỉ Diệp Sâm là đồ vô dụng, không có cách nào đánh bại được
tập đoàn Diệu Hoa?
Bên ngoài họ sẽ nghĩ sao về mối quan hệ giữa MBS với Mafia Italia đây?
Là vì không chống lại được sự công kích của Diệu Hoa và tài phiệt Vân Thị
nên đã bắt tay với Mafia, lấy đen ăn trắng, người đời sẽ kết tội Diệp
tam thiếu là kẻ nham hiểm không từ thủ đoạn. Nếu MBS phản công lại Diệu
Hoa và Vân Thị, thì lời ra tiếng vào càng đặc sắc, Diệp tam thiếu càng
cười càng toát ra vẻ lạnh lùng, “OK, nếu ba đã nói như vậy thì cứ làm
như vậy đi, con không có ý kiến gì, chỉ là không biết ngài Louis định
đầu tư bao nhiêu đây?”
Diệp lão nhíu mày, định cất tiếng thì Louis đã cười nói: “Hai tỷ đủ không?”
“Ồ, là tiền Hàn hay tiền Nhật?”
“Bảng Anh.”
Sự việc này như vậy đã được quyết định.
“Diệp Sâm, tối qua ta nhận được thông tin, thư ký của anh Trình An Nhã là
cháu ngoại của Dương Vân, có chuyện như vậy sao?” Diệp lão ánh mắt âm
hiểm.
Diệp Sâm nheo mắt lại, cười nhạt nói: “Việc này không liên quan tới ba.”
“Không liên quan? Anh nghĩ không liên quan sao? Nhanh chóng cắt đứt quan hệ
với nó ngay, đừng có dây dưa không rõ ràng, đây là l.o.ạ.n l.u.â.n đấy anh có
biết không hả? Anh muốn làm cho cả thiên hạ đều biết hay sao hả?”
Diệp tam thiếu cười, điệu cười cũng không thể biểu hiện được hết biểu cảm của ánh mắt, “Việc này lại là lỗi của ai?”
Diệp Chấn Hoa đơ người.
“Mày muốn hận thì đi mà hận Dương Vân, nếu không phải là do anh thì tất cả đã không xảy ra, mẹ của mày…”
“Đừng nói nữa.”
Diệp lão cười lạnh lùng, một từ cũng không nói. Louis đang định đi cùng Diệp lão thì Diệp tam thiếu thu lại cơn giận, lạnh lùng nói: “Louis, anh ở
lạu tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Louis khẽ nhướn mày, “Bác cứ về trước đi, cháu và tam thiếu gia nói chuyện một lát.”
Diệp lão không nói gì, phẩy áo ra về, cửa phòng tổng giám đốc đột nhiên bật
mở, Diệp lão đằng đằng sát khí đi ra, mọi người đều kinh hãi, nhưng rất
nhanh lại quen ngay, Diệp lão nhìn Trình An Nhã một cái, lạnh lùng ra
lệnh: “Cô đưa tôi xuống lầu.”
“Vâng.”
Trong phòng tổng giám đốc.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Diệp tam thiếu nói thẳng không vòng vo, “Thế lực của anh rất hùng mạnh, bá đạo một phương, một MBS nhỏ noi cũng không
lọt được vào mắt của anh, Louis, tôi không hiểu tại sao anh phải làm như vậy?”
“Anh nghĩ là tôi muốn MBS?” Louis nhướn mày, tỏ ra rất
hứng thú, “Diệp tam thiếu thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không đoán được chứ?”
“Rất xin lỗi, chúng ta dân tộc khác nhau, dù thông minh thế nào ucngx có khoảng cách.”
“Haha, Diệp tam thiếu, anh thật hài hước.” Louis cười rất dịu dàng, không hề
bận tâm Diệp tam thiếu mắng mình là cầm thú, ngược lại rất hứng thú tới
sự hài hước của Diệp tam thiếu, ánh mắt của Diệp tam thiếu lúc này càng
trở nên lạnh lùng.
“Diệp tam thiếu, anh có biết tôi muốn gì
không? Tôi lấy MBS để làm gì, chúng tôi đã đủ lớn mạnh đứng vào vị trí
cao nhất trên toàn thế giới, lấy thêm MBS cũng chỉ là gấm dệt thêm hoa
mà thôi.”
Louis hờ hững nói: “Nói không chừng ở đấy có thứ hấp dẫn tôi hơn cả MBS.”
Diệp tam thiếu lạnh lùng cau mày nói: “Louis, có những lời tôi không muốn
nói lần thứ ba, anh tốt nhất đừng có động vào Trình An Nhã.”
Louis mỉm cười nói: “Vậy làm thế nào đây? Tôi đã thích cô ấy rồi. tôi biết
Trình An Nhã là bạn gái anh nhưng cô ấy vẫn chưa gả cho anh thì chúng ta cạnh tranh công bằng, ok?”
Diệp tam thiếu cười đầy ẩn ý, cạnh tranh công bằng? hừ, trên thế giới này có cái gì là công bằng thật sự.