Anh trai tôi là phản diện không có được tình yêu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-13 02:08:46
Lượt xem: 742
Sau khi nam nữ chính kết hôn với nhau, anh trai tôi tuyệt vọng đến mức muốn tư tư.
Hôm đó, tôi dắt về nhà một thằng tóc vàng hoe.
Anh trai đang đứng trên thành sân thượng trợn trừng mắt, chân chưa kịp mang giày, không nói một lời xoay người chạy xuống đuổi đánh tôi.
Ngày hôm sau, tôi điếc không sợ súng, cầm phiếu khám thai về nhà:
“Anh ơi, anh sắp được lên chức bác rồi đó, vui không?”
Anh tôi bình tĩnh móc đống thuốc ngủ trong họng ra, quấn chặt vết cắt ở cổ tay bằng băng gạc từng vòng, từng vòng một.
Tôi nuốt nước miếng, len lén nhìn anh:
“Anh, anh không muốn chếc nữa hả?”
Anh tôi cười lạnh một tiếng, nhấc chiếc chổi lông gà bên cạnh lên:
“Đúng, không chếc nữa. Sợ mày đẻ thêm một thằng tóc vàng nhảy disco trước mộ tao.”
1.
Mọi người đều nói anh trai tôi là một nhân vật phản diện máo lạnh, độc ác.
Ngày nào cũng không phải đang tính kế truy sát nam chính thì cũng là đang giành giật nữ chính.
Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.
Vì anh trai tôi rất thích nhặt những động vật nhỏ ngoài đường về nhà.
Con mèo nhỏ bị gãy chân, con cún bị mù,....anh ấy còn chẳng thèm để ý, cứ túm gáy tụi nó ném về nhà.
Bác gái dưới lầu khuyên anh.
“Con mèo đó có ba chân, mang về nhà sẽ xui xẻo đấy.”
Anh tôi chẳng thèm để tâm.
“Bác thì biết cái gì? Ba chân còn vững chắc hơn.”
Vậy nên, một con người thích động vật nhỏ thì có thể xấu xa đến mức nào cơ chứ?
Ngay cả tôi... cũng là được anh ấy nhặt về.
Ngày đó, tôi đang co ro ở góc tường tránh mưa. Anh đi qua góc tường đó, liếc tôi một cái:
“Ồ, cosplay nấm à? ngầu đấy.”
Ngầu con khỉ.
Tôi sắp chếc cóng đến nơi rồi, còn cos với chả play cái khỉ gì.
Trước mắt tôi cứ đung đưa, đầu óc chao đảo.
Ngay khi tôi sắp ngã gục ở đó, một bàn tay đã vươn đến trước mặt tôi.
Trong cơn mưa xối xả lạnh lẽo, bàn tay nổi bật với từng khớp xương rõ ràng.
Một viên kẹo sữa hiệu Vượng Tử nằm yên lặng trong lòng bàn tay anh.
Anh tôi ngượng ngùng dùng tay còn lại gãi đầu:
“Tìm mãi mới thấy, chỉ còn một cái thôi.”
Đói quá rồi!
Một viên kẹo khi đó quý giá bằng một rổ bào ngư tôm hùm.
Tôi nhận lấy, nhanh chóng xé vỏ.
Kết quả vừa cho vào miệng...
Đã ngất xỉu.
Trước khi bất tỉnh, hình ảnh cuối cùng tôi thấy là anh tôi hoảng hốt túm lấy một người qua đường giải thích:
“Là kẹo mà! Thật sự chỉ là một viên kẹo bình thường thôi!”
Lúc tỉnh lại, tôi đã ở nhà anh rồi.
Trên người toàn là mèo.
Loại màu gì cũng có.
Ngoại hình cũng kỳ quái, chẳng con nào giống con nào.
Bên cạnh còn có một con chóa béc giê đang dùng sức l.i.ế.m mặt tôi.
Anh bưng một bát thuốc đến trước mặt tôi:
“Uống hết thì đi đi.”
Tôi không nói gì, cụp mắt xuống, mím chặt môi.
Thế là anh không chịu được, lập tức mềm lòng.
Anh bực bội vò mái tóc rồi vuốt ngược nó ra đằng sau, để lộ vầng trán bóng loáng.
“Cái đó... anh chưa nuôi trẻ con bao giờ.”
Anh nhìn đám chó mèo đang chạy loạn quanh nhà, do dự nói:
“Tao từng nuôi tụi nó, chắc cũng giống thế nhỉ...”
Thế là...
Sau đó...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-trai-toi-la-phan-dien-khong-co-duoc-tinh-yeu/chuong-1.html.]
Anh tôi hai tay mỗi tay bưng ba cái thau sắt, miệng còn ngậm thêm một cái nữa, vui vẻ gọi to: “Đến giờ ăn rồi~”
Một đám mèo meo meo lao tới như gà được cho ăn. Đám chó theo sau cùng, thè lưỡi, mắt sáng rỡ.
Nhưng chúng không tranh giành, ngoan ngoãn đợi mèo ăn xong mới lon ton chạy tới l.i.ế.m thau. Tôi cũng ngồi giữa đám chó chờ.
Anh tôi đưa tay xoa đầu tôi: “Ngoan thế à.”
Rồi đưa tôi một cái bát nhỏ Hello Kitty, bên trong là mì trứng anh tự nấu, còn có thêm một quả trứng kho.
Anh tôi nhướng mày: “Thế nào? Anh giỏi không?”
Giỏi cái đầu anh.
Trong mì toàn là vỏ trứng.
Muối thì như đổ cả bịch vào.
Nhưng tôi không nói gì, lặng lẽ ăn hết sạch.
Vừa ăn vừa rơi nước mắt trong làn hơi nóng bốc lên. Anh tôi hoảng hốt. Lúng túng không biết phải làm sao
“Khóc cái gì, ngon đến phát khóc à?”
Tôi không để ý đến anh. Vẫn vừa khóc vừa cúi đầu ăn tiếp.
Thấy tôi cứ khóc mãi, anh tôi rối rắm đi tới đi lui quanh tôi.
Còn quay đầu hỏi đám mèo chó đang ăn như hổ đói: “Mấy đứa biết phải làm sao không? Ủa sao tụi bây chỉ biết ăn vậy hả, vô dụng quá đi.”
2
Anh tôi rất bận.
Khi tôi ngủ, anh đang truy sát nam chính.
Khi tôi đi học, anh vẫn đang truy sát nam chính.
Nhưng chỉ cần tôi nói sắp có họp phụ huynh,
Anh tôi lập tức bỏ hết mọi việc trong tay, ăn mặc thật màu mè lồng lộn, nghênh ngang bước vào lớp tôi, ngồi xuống ghế của tôi như thể là giang hồ đến thị uy.
Sợi dây chuyền vàng to đùng trên cổ anh ấy gần như chói lóa mù mắt tôi.
“Không thể để con gái nhà anh mất mặt được.”
Anh tôi cười tít mắt.
Lúc phát kết quả học tập, thấy sắc mặt tôi hơi buồn, anh an ủi:
“Không sao đâu, học không giỏi cũng không sao, anh mày có tiền, sau này thừa kế công ty và trại nuôi heo của anh là được.”
Nói xong anh cầm bảng xếp hạng lên, bắt đầu tìm từ hàng cuối cùng.
“Tên em đâu, không lẽ cô giáo quên ghi tên em rồi?”
Đến khi thấy tên tôi ở dòng đầu tiên.
Anh tôi sững người: “Con gái nhà mình giỏi dữ vậy hả?”
Tôi cố nhịn mãi, cuối cùng mới bật cười.
Anh tôi xoa đầu tôi: “Con nhóc nói dối, học từ ai thế?”
Tối hôm đó, anh đưa tôi đi ăn tiệc lớn.
Nhà hàng Tây.
Anh cắt bít tết thành từng miếng nhỏ.
Vừa đưa cho tôi, điện thoại anh vang lên.
Đầu dây bên kia báo rằng nam nữ chính tối nay hẹn hò, địa điểm là ở xyz…
Chân mày anh tôi lập tức nhíu lại, không nghĩ ngợi gì liền đáp: “Tôi đang ăn với em gái, để sau đi.”
Đối phương còn định nói gì đó, anh tôi cúp máy thẳng luôn: “Ăn đi.”
Anh đẩy dĩa qua cho tôi, rồi lại cúi đầu gỡ xương cá.
Ăn xong, anh đưa tôi về nhà, sau đó vội vã rời đi.
Nửa đêm mới về.
Về rồi cũng không lên giường, trốn ngoài ban công hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.
Tôi dụi mắt, đẩy cửa ra ban công.
Anh ngồi dựa vào tường, nghiêng mặt giữa làn khói mờ, ánh mắt lạnh nhưng gương mặt thì trông rất mỏi mệt.
Nhìn kỹ mới thấy người anh ướt sũng, dưới mắt bầm tím, như bị đánh vài cú.
Thấy tôi ra, anh lập tức dụi thuốc, đứng dậy: “Anh hút thuốc chút thôi, vào nhà đi, đừng để khói làm em khó chịu.”
Tôi làm như không nghe, lê dép đi tới, kiễng chân chạm tay lên chỗ bị thương trên mặt anh.
Ngón tay lạnh chạm vào da, hàng mi anh tôi run lên dữ dội.
“Đau không?”
“Không đau, không đau bằng lúc bị Xixi và Haha cắn đâu.”
Xixi và Haha là con mèo lông bò sữa với con Husky ở nhà.
Tôi không nói gì nhào vào lòng anh.
“Anh, anh nên cạo râu rồi, đ.â.m vào mặt đau lắm đó.”