Mùa thu năm nay đến sớm hơn thường lệ, những cơn gió nhẹ thổi qua từng ngõ phố, mang theo một chút se lạnh nhưng cũng đầy ấm áp. Tiêu Chiến bên cửa sổ, ngoài những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng nền đất, như những mảnh ký ức đang phai nhạt theo thời gian. Anh nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc, khi cả hai còn bước con đường tình yêu mà hề rằng một ngày nào đó, những khoảnh khắc sẽ chỉ còn là những ký ức trong tâm trí.
Mỗi ngoài, Tiêu Chiến cảm thấy một sự bâng khuâng khó tả. Dù tình yêu của và Vương Nhất Bác trọn vẹn, còn những vết thương nỗi đau, nhưng sự bình yên đôi khi cảm thấy một chút hụt hẫng. Liệu đây là dấu hiệu cho thấy thứ trở như cũ, đây chỉ là một trạng thái tạm bợ mà họ chấp nhận?
Tien
Vương Nhất Bác đang phía , lên tiếng. Cậu luôn cách im lặng mà phiền Tiêu Chiến, nhưng đồng thời cũng luôn ở bên cạnh khi cần. Cả hai cần nhiều, chỉ cần sự hiện diện của đủ để cảm nhận sự an yên trong lòng.
"Chiến Chiến, em nghĩ những lúc chúng cần để quá khứ ngủ yên," Vương Nhất Bác lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên định. "Những gì qua, dù đau đớn, chúng thể đổi. Chúng chỉ thể sống tiếp và yêu thương hiện tại, yêu thương những gì ."
Tiêu Chiến , ánh mắt trầm tư nhưng ấm áp. "Anh , Bác Bác. những ký ức, dù , vẫn luôn tồn tại trong lòng. Anh vẫn nhớ tất cả những gì chúng trải qua, cả những đau khổ, cả những hạnh phúc. điều học từ tất cả là, dù thứ đổi, tình yêu của chúng vẫn là một phần thể tách rời."
Vương Nhất Bác mắt Tiêu Chiến, một nụ nhẹ nở môi . "Em cũng thế. Có những lúc em thể quên những điều qua, nhưng em để chúng chi phối cuộc sống hiện tại của . Vì em , dù quá khứ đau đớn đến , chúng vẫn tiếp, cùng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/anh-sang-lui-tan/chuong-19-da-tung-la-hanh-phuc.html.]
Tiêu Chiến cảm nhận sự chân thành trong lời của Vương Nhất Bác, và thấy lòng nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh khẽ gật đầu, bước gần , ôm lấy trong vòng tay. "Cảm ơn em, vì luôn ở bên . Dù những lúc chúng hảo, nhưng em vẫn chấp nhận và yêu ."
Vương Nhất Bác gì, chỉ vòng tay ôm Tiêu Chiến chặt hơn. Hai trong vòng tay , cảm nhận sự ấm áp và tình yêu mà họ xây dựng suốt bao nhiêu năm qua. Không còn những nghi ngờ, còn những câu hỏi lời đáp. Chỉ còn một sự bình yên mà họ tìm thấy trong .
Cuộc sống ngoài vẫn ồn ào và đầy những thử thách, nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác học cách chấp nhận và sống với những gì họ . Họ rằng, lúc nào thứ cũng hảo, nhưng tình yêu chân thành, sự kiên định và niềm tin sẽ luôn là những thứ giúp họ vượt qua tất cả.
Ngày qua ngày, họ vẫn tiếp tục bên , dù bao nhiêu điều đổi, dù bao nhiêu thử thách, nhưng tình yêu của họ vẫn luôn bền vững. Và trong mỗi khoảnh khắc bình yên như thế , Tiêu Chiến hiểu rằng, dù cuộc sống đổi thế nào, vẫn sẽ luôn yêu Vương Nhất Bác.
Dù tương lai sẽ , nhưng ít nhất hiện tại, họ . Và đó, chính là hạnh phúc đích thực mà họ từng tìm kiếm.
Cả hai tiếp tục sống, sự hối tiếc, sự lo âu. Họ rằng tình yêu của là một câu chuyện cổ tích, là một mối quan hệ hảo, nhưng là một tình yêu thực tế, đầy thử thách và đôi khi đau đớn. chính sự thật thà, sự kiên trì và khả năng chấp nhận của họ cho tình yêu trở nên đẽ và đáng trân trọng hơn bao giờ hết.
Bất kể thế giới xung quanh đổi, bất kể thứ khó khăn đến , Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ luôn ở bên , tiếp tục tiếp câu chuyện tình yêu của . Một câu chuyện sự kết thúc, chỉ những khởi đầu mới, với tình yêu là ánh sáng dẫn lối.